Một đám chưởng quầy không nói nhiều, chắp tay qua loa vài cái rồi ai vào việc nầy. Tới lúc này Tằng Phúc cũng không hoảng nữa, bình tĩnh bảo Lôi Đầu:" Thông báo đi, đem biến cố của kho tiền nói với tất cả."
Lôi Đầu nghe vậy hai hàm răng va vào nhau cầm cập, mãi mới òa khóc:" Đại chưởng quầy, sao lại công bố, phải giấu đi chứ, nếu không trời sập mất ..."
Tằng Phúc đá đít hắn:" Chuyện đã xảy ra rồi, trời có sập cũng chịu, không thể lừa mọi người. Vân gia ta xưa nay làm ăn lấy chữ tín làm gốc, bất kể thành bại, vẫn câu nói đó, phải để người làm ăn với Vân gia cảm thấy đó là hưởng thụ lớn nhất trong cuộc đời buôn bán của họ."
"Đại chưởng quầy, tiểu nhân không dám đâu, chết người đấy."
"Đồ vô dụng, mài mực đi, lão tử tự viết ..."