Đại gia văn học, âm nhạc, vũ đạo, giám thưởng và cả kênh truyền bá của Đại Đường, cơ bản là đều ở thanh lâu.
Nhưng thực sự có thể khiến một người nhờ vào một bài thơ, một điệu múa, một bài văn từ cấp độ lâu la trở thành đại vương thì chỉ có phường Bình Khang mà thôi.
Ở phường Bình Khang, nơi mà trong nhận thức phần đông mọi người là chốn buôn da bán thịt, kỳ thực phàm người càng báng thân, giá càng rẻ, càng che kín cổ không cho ai thấy, luôn miệng nói bán nghệ không bán thân thì giá càng cao.
Còn về phần loại nữ nhân lên sân khấu làm người ta máu sôi sùng sục, rời sân khấu lại lạnh như băng thì là chí bảo vô giá, ai ai cũng coi được xem Công Tôn kiếm vũ là vinh diệu.
Nếu thân phận không đủ, địa vị không đủ, tài hoa tầm thường thì dù hai tay dâng vàng lên, người ta nói không chừng chẳng những ném vàng đi còn nhổ nước bọt vào mặt ngươi.