Cái thôn nhỏ này hẳn là dựa vào săn bắn hái lượm nhiều hơn là trồng trọt vì ruộng trong thôn không nhiều, nhưng không phải họ thiếu đất đâu, nếu dựa vào số nhà và số ruộng thì rõ ràng là không đủ ăn được, thế này đói là chuyện khó xảy ra.
Địch Quang Tự tuy đầu óc chậm chạp một chút, bù lại hắn cẩn thận, còn vì biết điểm yếu bản thân nên chú ý rèn luyện bản lĩnh khác bù đắp, như hắn luôn quan sát rất kỹ xung quanh, mơ hồ nhận ra điều gì đó:" Đây là nỗi sợ đã ăn sâu vào xương tủy, gây ra chuyện này chỉ có những cảnh tượng cực kỳ tàn khốc thôi."
Lý Thừa Tu mặt mày nghiêm trọng:" Chúng ta phải thăm dò xem rốt cuộc là chuyện gì khiến bách tính sợ hãi tới độ này rồi loại bỏ mới được."
Ôn Hoan ngẫm nghĩ:" Nếu sư đệ ngươi đang nghĩ tới chuyện giết người trong cái nhà lớn kia thì đừng làm vội, sự sợ hãi này không phải loại thường, dù người trong nhà lớn chết hết, bọn họ cũng không dám phản kháng, loại chuyện này ta từng gặp ở Hà Bắc rồi."
"Đúng thế, chúng ta ra tay chỉ giúp họ được một lần thôi, tự họ ra tay mới thoát được khỏi sự nô dịch, dù sao đã tới đây rồi, cũng nên tìm hiểu xem …" Vân Cẩn nói xong liền đi về phía căn nhà lớn: