Bốn người quay về liền bỏ lại chuyện ở cái thôn nhỏ ra sau đầu, nếu nói còn lại ký ức gì thì cũng chỉ còn lại vài dòng chữ trên ghi chép thực tiễn xã hội của Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự thôi.
Vân Cẩn viết về chiếm lĩnh quyền lực, Ôn Hoan viết về nô dịch và phản kháng, còn Địch Quang Tự viết về dũng khí.
Lý Thừa Tu không viết gì cả, hắn không định đi theo con đường nghiên cứu học vấn, so với sự kiện xảy ra trong thôn kia, hắn còn ấn tượng với cách đám Vân Cẩn xử lý vấn đề hơn, dứt khoát, lạnh lùng, lão luyện. Đúng là do sư phụ đích thân dạy bảo có khác, e đám người cùng tuổi đối đầu với ba người sẽ không có chút cơ hội nào.
Đến tối cắm trại, Lý Tư lại lần nữa hớn hở tới nơi, theo sau lưng nàng là sáu huynh đệ Trình gia, bọn chúng bây giờ đã thành công biến thành hộ vệ của An Định Tư công chúa rồi.
Vân Cẩn từ xa đã nhìn con nhện đầy lông chưa trong lồng:" Tỷ tìm thấy loài mới à?"