Tử Kỳ A Quả kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Ôn Hoa:" Huynh đệ của ngươi thật tốt."
Địch Quang Tự ngây ngất ôm ngược lại Tử Kỳ A Quả, nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm đầy ham muốn, ghé tới:" Mặc kệ hắn ...."
Lời chưa nói hết thì chát một cái, chỉ thấy mặt đau rát, tiếp đó Tử Kỳ A Quả phẫn nộ đẩy Địch Quang Tự ra, hét lên:" Ta nhìn nhầm người rồi, không ngờ ngươi là kẻ vô tình vô nghĩa."
Vân Cẩn, Lý Thừa Tự còn chút lương tâm nên quay mặt đi chỗ khác cười, Địch Quang Tự bị tát tới choáng váng, oan ức kêu lên:" Nếu là hắn thì hắn cũng nói câu đó."
Tử Kỳ A Quả đuổi theo Ôn Hoan đang bước đi oai hùng quyết liệt:" Ta ngăn cản ngươi đi nạp mạng, ta sai, ta phải giết mụ vu bà đó."