Đám Vân Cẩn khi đi dẫn theo mười vạn người, khi về chỉ vẻn vẹn có hai nghìn, niềm vui thoát nạn qua đi, chênh lệch quá lớn khiến trong lòng Vân Cẩn trống rống, thậm chí thất bại.
Nhất là lúc nhìn thấy doanh trại trước đó, nhìn đống bếp lửa đã nguội tàn, Vân Cẩn mũi cay xè, không tin nổi đã đưa mười vạn người vào chỗ chết.
Thi thể gần doanh trại đã thối rữa, đầy giòi bọ màu trắng, đó là những người bị thương, bị bệnh phải bỏ lại, thậm chí là bị đói tới kiệt sức. Vân Cẩn hít sâu, cảm thấy sau này dù gặp phải chuyện tồi tệ gì, mình cũng không còn tư cách trách trời cao bất công.
"Sau này huynh đệ chúng ta làm việc gì cũng phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, thà từ bỏ chứ không thể nóng vội mạo hiểm."
Lý Thừa Tu không tán đồng những lời này của Vân Cẩn:" Nói như ngươi thì những đại tướng quân bách chiến đều không có kết cục tốt rồi."