Hà Cảnh Hùng nhìn cảnh chém giết đằng xa, người Bạch Man nỗ lực phản kháng, nhưng bọn họ vừa trải qua một cuộc chiến dài ngày, sức lực kiệt quệ, đối diện với quân Đường kỳ luật sắt thép, sinh lực tràn trề, nỗ lực thế nào cũng vô nghĩa:" Nếu hạ quan là man tù, lúc này ắt kỳ xuống đầu hàng, như thế tộc nhân còn sống thêm một ít."
Trên đài cao Bì La Các đang ra sức vẫy cờ trắng, nhưng chiến trường càng lúc càng thảm liệt, không ai cho bọn chúng cơ hội đầu hàng.
Đột nhiên Hà Cảnh Hùng như nghĩ tới cái gì, nhìn Vân Sơ thốt lên:" Nếu hạ quan đoán không sai thì đại soái không định sau này mới thu hồi đầu tư ở tây nam, mà là muốn thu hồi ngay bây giờ."
"Cũng phải, cũng phải, thiên binh lặn lội vạn dặm xa xôi, sao có thể tay không trở về chứ? Chậc chậc, lần này không biết bao nhiêu mạng người sẽ nằm xuống đây."
Vân Sơ nghe hắn ta tự lải nhải nãy giờ hơi bực mình, đọc một bài thơ:" Chốn đầm lầy chìm trong chiến loạn, dân đen khó sống nổi trên đời, chớ đem phong hầu ra nói chuyện, một tướng công thành vạn nắm xương."