Nếu là trước kia, Lý Trị không nói ra một câu như thế, cho thấy sau khi xử lý được một vị trọng thần, khiến hắn tự tin hơn nhiều. Vũ Mị cười vui vẻ:" Vậy bệ hạ cứ vờ không biết thiếp hạ lệnh truy sát con cháu Chử Toại Lương nhé."
Tâm trạng Lý Trị rất tốt, tay liên tục xoắn tai con gấu, không làm thế không phát tiết hết niềm vui của hắn: "Chử Toại Lương ngàn vạn lần không nên về chỉ trích trẫm, nhưng thiên ý đúng là không ở bên ông ta, gặp đúng lúc Nhị Bách Ngũ làm ra bài Minh nguyệt kỳ thời hữu. Khà khà, ở đạo thi từ, ai so được với y?"
"Thịnh thế xuất tài tử, Đại Đường cứ tiếp tục hưng thịnh thế này, rồi sớm muộn cũng có người tài hơn Vân Sơ xuất hiện." Vũ Mị khéo léo nịnh một câu:
Lý Trị cười to:" Nhận lời tốt lành của nàng rồi, nếu ngày đó tới, trẫm nâng chén mời trăng say ba ngày."
Vũ Mị nhân lúc Lý Trị vui vẻ nói:" Bệ hạ nhớ Hạ Lan Mẫn Chi chứ?"