Cuộc viễn chinh Liêu Đông có thể nói là thời khắc vinh quang cuối cùng của tập đoàn võ tướng thời Trinh Quán.
Sau cuộc chiến, bọn họ đều có được vinh diệu cao nhất, phong thưởng lớn nhất, đó cũng là tưởng thưởng cho cả đời chinh chiến của họ.
Hoàng đế hi vọng họ thích ứng với thời đại mới, nhưng bọn họ không thích ứng được, ai có thể chấp nhận buông bỏ quyền thế khi ở đỉnh cao? Bọn họ được thưởng rồi, nhưng họ lại muốn nhiều hơn, ỷ công lao của mình làm càn, đâm sau lưng Vân Sơ chỉ là chuyện rất nhỏ thôi, cả chuyện tày trời như tranh đoạt mục trường Âm Sơn cũng dám nhảy vào.
Bọn họ không thích ứng được với thời đại mới, vậy đợi dần tiêu vong đi.
Vân So rời phủ Anh công, suy nghĩ một lúc rồi thở dài bất lực, tới phủ Lương Kiến Phương, tuy biết ông ta không ở nhà, vẫn kiên trì tới bái phỏng.