Bỏ lại Tiêu Ngọc Hoa ngơ ngác ngồi đó chẳng hiểu mình đã làm sai điều gì, Vân Na tới lều của Vân Sơ, vừa đi vào đã nhào vào lòng Vân Sơ, nước mắt chảy mãi.
"Ai bắt nạt muội?"
Giọng ca ca phát ra từ cổ họng, chứa đầy sát khí, câu nói này Vân Na nghe từ nhỏ tới lớn rất nhiều rồi, sau đó sẽ có kẻ gặp xui xẻo, hoặc là chết.
"Không ai bắt nạt muội cả, chỉ là nhớ lại chuyện trước kia, ca ca nuôi lớn muội thật không dễ dàng."
Vân Sơ lấy khăn tay ra, chấm nước mắt trên gương mặt ngày một thoát ly vẻ trẻ con trở thành thiếu nữ xinh đẹp, lòng không khỏi tự hào:" Có gì khó đâu, muội là đứa bé rất dễ nuôi, cho uống sữa cừu thì uống sữa cừu, cho ăn bột là ăn bột. Muội thích uống nhất là sữa trâu, chỉ là kiếm mật ong cho vào sữa hơi khó."