Cái thương đội của Vân Sơ càng ngày càng kỳ quái, chủ yếu là vì Vân Na cứ thích thu nạp người linh tinh, ở chỗ này nhận thêm vài người, chỗ kia nhặt thêm vài người.
Mới đầu đám Vân Sơ không để ý lắm, đến khi một lần thương đội dừng lại cắm trại, chẳng biết ở đâu ra có một đám người tay xách nách mang đợi sẵn chạy tới, lát sau một cái chợ nhỏ được lập nên, hai bên trao đổi buôn bán tưng bừng.
Nhìn chỗ này trẻ con chạy đuổi nhau nô đùa, chỗ kia chuồng gia súc kêu ầm ĩ, nơi có mấy tăng nhân đầu trọc lóc và đám tín đồ tụng kinh, cách đó không xa một đám người nhìn không phải người tốt dẫn một đám người chân bị còng buôn bán nô lệ. Đó là chưa tính toán lực lượng công tượng đông đảo Ôn Nhu mua về, họ lập cả trại riêng, tích cực sản xuất đủ thứ hàng hóa.
Những thứ không hài hòa lại tạo thành khung cảnh rất hài hòa.
Đến lúc này không biết gọi đội ngũ họ là gì, Phương Chính đứng ngồi không yên, một đội ngũ cực kỳ giàu sức chiến đấu, vậy mà thành cái gi đây, một cái bộ lạc lang thang hay đám lưu dân tị nạn, hắn bảo Vân Sơ cho đám người vướng víu kia ít lương thực, bỏ lại đâu đó, vậy là quá nhân từ. Vân Sơ chẳng thèm bận tâm lời của hắn, còn ra lệnh người trong thương đội tích cực trao đổi mua bán với người dân ở nơi họ đi qua.