Lý Hoằng rời Thái Cực Điện tới thẳng Lưỡng Nghi Điện, vừa đi vừa thoăn thoắt búi lại tóc, lấy ra một cái vòng vàng cố định ngay ngắn trên đầu, tất nhiên không thể so tóc bùi chải cẩn thận, nhưng ít nhất nhìn bề ngoài cũng chỉnh chu rồi.
Chân nó thoăn thoắng xuyên qua vô số cung điện, dọc đường không thấy chút tuyết nào. Tuyết ở Thái Cực Điện chuyên môn để lại cho phụ hoàng, để sau khi tuyết ngừng rơi dẫm lên nghe tiếng bẹp bẹp.
Mẫu hậu không có thói quen đó, không thích mặt đất ướt, càng không thích băng tuyết trơn trượt. Cho nên tuyết trong Lưỡng Nghi Điện được quét dọn sạch sẽ.
Lý Hiển béo ú đáng yêu đã hơn hai tuổi rồi, đang một mình lẫm chẫm chạy quanh điện, tay giang ra đuổi bắt bụi trong cột sáng chiếu vào qua tấm kính gắn cửa sổ, tự chơi tự cười một mình, thế giới trẻ thơ luôn đặc sắc như vậy đấy. Còn Lý Đán cung béo tròn đang yêu thì còn đang nằm nôi, cứ nỗ lực cho chân vào mồm.
Vũ Mị ngồi sau bàn, vừa mới đặt một văn thư dày xuống thì nghe thấy tiếng thỉnh an của Lý Hoằng, nàng bực bội phất tay. Xuân ma ma liền đi mở cửa cho Lý Hoằng vào.