Lần này bị quân hầu đánh, Lương Anh không phục, hắn còn trẻ, trước khi bị Vân Sơ tới nhà mang đi thì cuộc sống của hắn đơn giản, luyện võ thuật, đọc binh thư, mong đợi nối nghiệp tổ phủ, ra trận lập công.
Sống trong môi trường đơn giản như thế, khó tránh khỏi vài suy nghĩ quá mỹ hảo, như những cô gái xinh đẹp cũng phải có đức tính mà sách ca ngợi.
"Chẳng lẽ không cần lễ nghĩ liêm sỉ gì nữa à?"
Vân Sơ chỉ mặt hắn, cười như cười trêu thằng ngốc:" Tổ tiên của chúng ta vào thời Chu mới sáng tạo ra thứ gọi là lễ, nhờ có lễ thì xã hội mới bắt đầu có trật tự cơ bản."
"Dần dần tới thời Xuân Thu lễ mới được hoàn thiện, mới có cách nói lễ nghĩa liêm sỉ. Còn trước đó, tổ tiên của chúng ta sống còn chẳng bằng người Thạch Quốc."