Lương Anh nhìn thấy lá cờ màu đen ở trung quân vẫy lên, hắn đợi lâu lắm rồi, quan tháo bách tính phía trước lui lại, đừng chắn đường họ, cắm đao vào sau lưng, đợi cung binh bắt đầu trút mưa tên lên tường thành liền quát lớn "xông lên", đi đầu dẫn một nghìn phủ binh tấn công. Bọn hộ xoay móc câu, ném lên tường thành, leo lên như khỉ.
Cùng lúc đó Tiêu Ngọc Hoa ở hướng khác cũng cùng đám lão tặc quát tháo bách tính đang tấn công tránh đường, dùng đủ thứ công cụ kỳ quái của bọn họ tiến quân, lộn xộn nhưng hiệu quả.
Tường thành chỉ cao hai trượng, đối với đám Lương Anh mà nói, chỉ đạp ba bốn bước là leo lên được rồi, gần như trong khoảnh khắc.
Quân sĩ trên tường thành trở tay không kịp, có đâm ngã được vài người cũng không ích gì, đám Lương Anh, Tiêu Ngọc Hoa mau chóng leo lên, bắt đầu một cuộc huyết chiến.
Quân địch chỗ khác không dám cứu viện, vì bách tính nhìn thấy quân ta đã leo được lên tường thành càng phấn khích, bất chấp tất cả kéo lên.