Thấy Ưu Tố Phúc là một chính khách thuần thục, cho nên ở đây không có người ngoài, Vân Sơ không quanh co nữa, dù vậy đạo đãi khách dù là với kẻ thù y vẫn giữ, thêm nước trà cho ông ta:" Việc ngài bị bắt có ảnh hưởng tới địa vị thống trị viễn đông không?"
Ưu Tố Phúc tự tin nói:" Trong ba vị trưởng lão của giáo trường An Lạp, một là thúc thúc của ta, một là tổ phụ của thê tử ta, một là ca ca ta."
Vân Sơ kinh ngạc, không ngờ bắt được cá to như vậy:" Nếu ta thả cho ngài về, ngài cảm tạ ta như thế nào?"
Ưu Tố Phúc nắm chặt chén trà, u buồn nói:" Ta không biết quy củ nước Đường thế nào, nếu ở Đại Thực, tướng quân lọt vào tay ta, ta sẽ yêu cầu vàng nặng bằng thể trọng của ngài, bảo thạch tương xứng với mắt ngài, học giả tương xứng trí tuệ ngài, công tượng tương xứng với đôi tay ngài, ngựa tốt tương xứng với đôi chân ngài. Đương nhiên còn có mỹ nhân tương xứng với thân phận ngài. Nếu ngài thỏa mãn được những chuyện đó, ngài sẽ bình an trở về."
Đây đúng là ông tổ nghề bắt cóc kiếm tiền mà, chia lẻ người ta ra bán thế này đúng là hay, người ta suy nghĩ chu đáo thật.