TRUYỆN FULL

[Dịch] Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 62: Kỵ binh Hồ tộc rút lui, tá điền

"Thể chất của đại cô nương khá tốt, mặc có động thai nhẹ nhưng không đáng ngại, chỉ cần uống hai thang thuốc an thai là được!"

Ở Khương gia, Tống Nguyên Bác chẩn mạch xong cho Dương Vân Yên thì nói như vậy.

Các cô nương nhà họ Dương đều tập võ, Dương Vân Yên đương nhiên cũng không ngoại lệ, mặc dù võ công của Dương Vân Yên chỉ ở mức thường thường bậc trung nhưng thân thể lại tốt hơn nhiều so với những cô nương khác.

Dương Chính Sơn lúc này mới yên tâm: "Vậy thì tốt, Khương lão ca, chiều nay bảo Khương Hách đến huyện thành mua thuốc đi."

"Được, được!" Khương Thành đương nhiên không có lý do gì để từ chối.

Bây giờ, Khương Thành hơi cả nể Dương Chính Sơn, mặc dù tuổi tác của hắn lớn hơn Dương Chính Sơn nhưng hắn không có tư cách để ra vẻ trước mặt Dương Chính Sơn.

Chưa nói đến chuyện trước đây Dương Chính Sơn đã cứu Khương gia, chỉ nói đến lần này Khương gia có thể trốn vào trong núi, cũng là nhờ chiếm tiện nghi của Dương gia thôn.

Nơi ở tạm thời và đồ ăn thức uống mà họ đã sử dụng ở trong núi đều là do Dương gia thôn chuẩn bị trước đó.

"Con cứ dưỡng bệnh cho khỏe, trong nhà còn có việc, cha về trước đây!" Dương Chính Sơn nhẹ giọng nói với Dương Vân Yên.

Có lẽ ngay cả Dương Chính Sơn cũng không nhận ra, bây giờ hắn đối với con cái nhà họ Dương ngày càng hiền từ và dịu dàng.

Có chút dáng vẻ của một phụ thân già.

Tâm thái của con người sẽ thay đổi theo hoàn cảnh.

Lúc đầu, Dương Chính Sơn nhìn con cháu đầy đàn thì thấy khó chịu nhưng bây giờ hắn đã thực sự hòa nhập vào Dương gia và coi mọi người trong Dương gia như người thân của mình.

Quan tâm đến con cái, yêu thương tôn nhi.

Một thanh niên khỏe mạnh, cường tráng bỗng chốc biến thành một phụ thân già, một gia gia tốt.

Điểm mấu chốt là Dương Chính Sơn vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trong tâm thái của mình.

"Cha, con không sao, cha về nhanh đi!" Dương Vân Yên mặt mày hạnh phúc nói.

"Ừ, con nghỉ ngơi cho khỏe!"

Sau đó, Dương Chính Sơn đưa Tống Nguyên Bác rời khỏi Khương gia, Khương Thành còn muốn giữ hắn lại ăn cơm nhưng hắn từ chối.

Hắn không nói dối, trong nhà thực sự còn có việc đang chờ hắn về xử lý.

Trở về Dương gia, Dương Chính Sơn trước tiên sắp xếp cho Dương Minh Chí đánh xe bò đưa Tống Nguyên Bác về huyện thành, sau đó lại cùng Dương Minh Thành đến đầu thôn phía Tây.

Hôm qua, Lục Văn Xuân đã đưa đến cho hắn bốn hộ tá điền, sau này bọn họ sẽ ở Dương gia thôn để cày ruộng cho Dương Chính Sơn.

Dương gia thôn không còn nhà trống để cho họ ở, vì vậy Dương Chính Sơn đã bảo Dương Chính Tường sắp xếp cho họ một mảnh đất hoang để họ tự xây nhà.

Bây giờ nhà vẫn chưa xây xong, họ chỉ có thể dựng lều trên đất hoang để ở.

Họ phải tự xây nhà nhưng Dương Chính Sơn sẽ trả tiền công, tất nhiên ngôi nhà xây xong sẽ thuộc về Dương Chính Sơn.

Đương nhiên, họ cũng không xây nhà gì tốt, chỉ là nhà đất thôi, Dương Chính Sơn chỉ sắp xếp cho họ một khối đất, quy hoạch sơ bộ một chút, còn lại đều do họ tự xây dựng.

Hôm nay hắn đến đây chỉ muốn dẫn mấy hộ tá điền này đi phân chia ruộng cày.

Bốn hộ tá điền, tổng cộng hai mươi tám nhân khẩu, trừ người già, trẻ em và người yếu ớt, còn có mười sáu người có thể xuống ruộng cày cấy.

Cuộc sống của tá điền càng ngày càng gian khổ, trước đây bốn hộ tá điền này cày cấy ở trấn Thanh Hà, nói chung họ không muốn chuyển đến Dương gia thôn, Dương Chính Sơn đã giảm một phần mười tiền thuê đất thì họ mới chịu đến.

Đến đầu thôn phía Tây, nhìn những tá điền đang đắp đất, Dương Chính Sơn gọi những người chủ gia đình đến trước mặt.

"Phó lão đầu, sau này bốn nhà các ngươi do ngươi quản lý, ta sẽ giao bò cho ngươi nuôi, khi cày ruộng thì luân phiên sử dụng."

Dương Chính Sơn nói với một ông lão lưng gù.

"Lão gia yên tâm, lão hủ nhất định sẽ nuôi bò béo tốt." Phó lão đầu cười tươi như hoa nói.

Lão gia!

Dương Chính Sơn khẽ giật mình, mình cũng thành lão gia rồi! Đối với cách xưng hô này, trong lòng hắn có chút không quen.

Nhưng hắn cũng hiểu có những chuyện, hắn phải thích ứng mới được.

Từ giai cấp nông dân lên giai cấp bóc lột, hắn không muốn thích ứng cũng không được.

Bây giờ hắn chỉ đối mặt với tá điền, tương lai hắn còn phải đối mặt với nô bộc, theo sự phát triển và lớn mạnh của Dương gia, nô bộc chắc chắn sẽ vào Dương gia.

"Đây là đại nhi tử ta, sau này chuyện đồng áng do nó phụ trách, các ngươi có chuyện gì thì tìm nó là được!" Dương Chính Sơn giới thiệu Dương Minh Thành với bốn hộ tá điền.

Trong ba huynh đệ, người giỏi cày ruộng nhất chính là Dương Minh Thành.

Nói thật, để Dương Minh Thành phụ trách việc cày ruộng có phần hơi lãng phí nhân tài, dù sao Dương Minh Thành hiện tại đã là võ giả.

Nhưng Dương Chính Sơn cũng có suy tính riêng của mình.

Trên thế giới này, coi trọng thứ tự trưởng ấu, đích thứ.

Dương gia không có thứ tử hay gì cả nhưng phải coi trọng thứ tự trưởng ấu.

Khi Dương Chính Sơn còn sống, Dương gia đương nhiên do hắn làm chủ nhưng nếu Dương Chính Sơn không còn, Dương gia phải do Dương Minh Thành gánh vác.

Trước đây Dương Chính Sơn để Dương Minh Chí tham gia huấn luyện, tham gia chiến đấu, để Dương Minh Thành phụ trách chăm sóc phụ nữ và trẻ em trong nhà, chính là vì cân nhắc đến phương diện này.

Mà tương lai Dương gia cũng vậy, nếu Dương Chính Sơn ra ngoài, phần lớn sẽ dẫn theo Dương Minh Chí và Dương Minh Hạo, còn Dương Minh Thành thì phải phụ trách trông nhà.