Bây giờ để Dương Minh Thành phụ trách ruộng đất trong nhà, tương lai Dương Minh Thành còn phải phụ trách tất cả sản nghiệp trong nhà.
Ngoài những điều này ra, tính cách cũng là một trong những lý do Dương Chính Sơn sắp xếp như vậy.
Dương Minh Thành chất phác thật thà, tính tình trung thực, không thích hợp ra ngoài bôn ba, so với hắn, Dương Minh Chí thì lanh lợi hơn một chút, ra ngoài có thể làm trợ thủ đắc lực cho Dương Chính Sơn.
Còn về Dương Minh Hạo, hờ hờ, tên tiểu tử này suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện cưới vợ, Dương Chính Sơn còn nghi ngờ trong đầu hắn toàn nước.
Một tên nhi tử ngốc nghếch, Dương Chính Sơn lười để ý đến hắn.
"Lão hủ bái kiến đại gia!" Phó lão đầu chắp tay chào Dương Minh Thành.
Dương Minh Thành có chút ngượng ngùng cười nói: "Không cần như vậy!"
Nhưng Phó lão đầu vẫn làm theo ý mình, gọi Dương Chính Sơn là lão gia, gọi Dương Minh Thành là đại gia.
Hắn làm tá điền cả đời, rất hiểu tính sĩ diện của các hương thân địa chủ, cho dù Dương Chính Sơn và Dương Minh Thành tỏ ra rất hòa nhã, hắn vẫn không dám có chút bất kính nào.
Bởi vì sau này bọn họ phải ở dưới trướng nhà họ Dương để làm việc kiếm cơm.
Đừng tưởng tá điền giống như người đi làm công, có thể tùy tiện nghỉ việc, tùy tiện đình công, bọn họ làm tá điền sợ nhất là chủ nhà xảy ra chuyện, một khi chủ nhà xảy ra chuyện thì bọn họ phải tìm chủ nhà mới.
Tất nhiên, bọn họ cũng sợ bị chủ nhà đuổi bọn họ đi.
Bọn họ là tá điền, nếu bị đuổi đi, sẽ mất một năm thu hoạch, đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện mất mạng.
Dương Chính Sơn cũng không quan tâm Dương Minh Thành có thể thích ứng với sự thay đổi về thân phận hay không, trực tiếp dẫn bọn họ đến ruộng đất.
Mặc dù một trăm mẫu ruộng hắn mua là ở Khương gia thôn nhưng thật ra những ruộng đất này cách Dương gia thôn rất gần, đi bộ chỉ mất bảy tám phút.
Theo sức lao động của bốn hộ tá điền, Dương Chính Sơn chia một trăm mẫu đất này cùng với hai mươi mẫu đất trước đó cho bọn họ, mỗi hộ từ hai mươi đến bốn mươi mẫu không bằng nhau.
Lúc trở về, khi bọn họ còn chưa vào thôn thì thấy Dương Minh Hạo vui vẻ chạy tới.
"Cha, cha~~" Từ xa xa, Dương Chính Sơn đã nghe thấy tiếng gọi của hắn.
"Có chuyện gì?"
Đi đến gần, Dương Chính Sơn hỏi.
Dương Minh Hạo cười hì hì: "Cha, nữ tướng quân đến rồi!"
"Nữ tướng quân!" Dương Chính Sơn nhướng mày.
Nhớ đến Chu Lan, hắn liền nghĩ đến tiếng gọi đại ca mang theo móc câu của nàng.
Mẹ kiếp, thật là phản cảm! Giống như một gã đàn ông rậm lông ngực gọi ngươi là ca ca vậy.
Được rồi.
Nói như vậy có hơi hạ thấp Chu Lan.
Thật ra Chu Lan cũng rất xinh đẹp, chỉ là ấn tượng của Dương Chính Sơn về nàng vẫn dừng lại ở lúc nàng vung đao chém người.
Vẻ ngoài hung dữ, dáng vẻ oai hùng của nàng, thật không nên có một mặt dịu dàng như vậy.
"Ngài ấy đến làm gì?" Dương Chính Sơn vừa đi vừa hỏi.
"Nói là đến để cảm ơn cha đã cứu mạng!"
"Cảm ơn!" Dương Chính Sơn xoa xoa bộ râu dài một tấc, trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn vốn tưởng rằng sau lần chia tay trước, hắn và vị nữ tướng quân này sẽ không còn liên quan gì nữa, hoặc là trong thời gian ngắn sẽ không có liên quan. Dù sao thì trước đó Chu Lan đã để lại không ít thứ, cũng coi như báo đáp ân tình ra tay giúp đỡ của bọn họ.
Không ngờ chuyện kỵ binh Hồ tộc xâm nhập biên giới vừa kết thúc, Chu Lan lại có thể nhanh chóng tìm đến tận cửa như vậy.
Hắn có chút không hiểu mục đích đến đây của Chu Lan.
Chỉ để cảm ơn thôi ư?
"Đi xem trước đã!"
Dương Chính Sơn bước nhanh về phía nhà.
Khi hắn đến trước cửa nhà, lập tức nhìn thấy gần trăm tướng sĩ cưỡi ngựa dừng lại ở con hẻm trước cửa nhà hắn. Còn có bốn chiếc xe ngựa, trên xe chất đầy đồ nhưng được phủ bạt nên không biết trên xe chở những gì.
Chu Lan đứng trước một đám tướng sĩ, sắc mặt bình tĩnh.
Mọi người trong nhà họ Dương đứng trong cửa, vẻ mặt tò mò và kính sợ nhìn Chu Lan và những tướng sĩ biên quân.
Xung quanh còn có rất nhiều thôn dân Dương gia thôn vây xem, bàn tán to nhỏ.
"Thảo dân bái kiến Chu tướng quân!" Dương Chính Sơn vội vàng tiến lên chắp tay chào.
Chu Lan nghiêng người vẫy tay, cười nói: "Chính Sơn huynh không cần khách sáo, tại hạ đến đây là để cảm ơn Chính Sơn huynh đã cứu mạng!"
Dương Chính Sơn đứng dậy nhìn nàng, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Chu tướng quân, xin mời!"
Sau đó hắn dẫn Chu Lan vào nhà, đồng thời còn nói với Vương thị vừa tò mò vừa sợ hãi: "Vợ lão đại, dâng trà!"
"Nhà tranh vách đất, tiếp đón không chu đáo, mong Chu tướng quân thứ lỗi!"
Chu Lan đương nhiên sẽ không để ý đến sự đơn sơ của nhà họ Dương, nàng là tướng lĩnh biên cương, thường xuyên phải nằm gió phơi sương chứ không phải là những tiểu thư khuê các.
Nàng thích thú quan sát nhà họ Dương.
Nhà họ Dương đúng là đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, Vương thị và Lý thị đều là những người chăm chỉ, dọn dẹp nhà cửa rất gọn gàng.
Hai người bước vào nhà chính, Vương thị tay run run bưng nước trà lên.
Dương Chính Sơn nhìn đôi tay run rẩy của nàng, mặt tối sầm.
Con dâu à, chúng ta có thể thoải mái hơn một chút không? Chỉ là dâng trà thôi mà, có cần phải căng thẳng như vậy không? Nhưng hắn cũng hiểu tại sao Vương thị lại căng thẳng.
Vương thị chỉ là một thôn phụ, cả đời này vị quan lớn nhất mà nàng gặp chính là Dương Chính Tường, một lý chính.