Vùng Đất Lưu Đày, Huyết Nguyên Thành.
Lúc này, Huyết Nguyên Thành đã không còn vẻ náo nhiệt như thường ngày.
Hôm nay chính là ngày Cánh Cửa Thần Vực mở ra, bọn họ không biết mình có thể sống sót trong cuộc thảm sát này hay không.
Bây giờ, mọi người đều ở nhà và ở bên gia đình mình.
Tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng này.
Yên Vũ Lâu, nơi mà bình thường người ra vào tấp nập, cũng đóng cửa im ỉm.
Đột nhiên.
Năm mét bên ngoài cửa Yên Vũ Lâu, xuất hiện bốn bóng người.
Bốn bóng người này chính là Dương Phong, Nhất Hào, Nhị Hào và Khô Mộc.
Nơi Khô Mộc ở, bị người ta hạ cấm chế không thể ra ngoài.
Thế nhưng cấm chế này ở trong mắt Thụy Lân, chẳng khác gì tờ giấy, đâm nhẹ một cái là vỡ.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Dương Phong bảo Nhất Hào đi gõ cửa.
Mặc dù cửa Yên Vũ Lâu đóng chặt không buôn bán, nhưng bên trong vẫn còn một số khách.
Lúc này, lão tiểu nhị chưởng quầy đang ngồi ở quầy hàng.
"Cộc cộc cộc."
Lão tiểu nhị ngẩng đầu lên, rất nghi hoặc nhìn cánh cửa bị gõ vang.
Đến lúc này rồi, còn có ai đến nữa chứ?
Lão tiểu nhị đi ra từ quầy hàng, đi về phía cửa.
Có thể đến Yên Vũ Lâu vào lúc này, người này tuyệt đối là khách hàng trung thành nhất của Yên Vũ Lâu, lão sẽ đích thân mở cửa cho người đó.
Có lẽ không lâu sau, Yên Vũ Lâu của bọn họ sẽ không còn tồn tại nữa.
Khi lão tiểu nhị mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt của Nhất Hào thì sững sờ.
“Đán...”
Lão tiểu nhị lập tức bịt miệng mình lại, không gọi là Đánh Mặt Ca ra.
Nếu lão hét lên, tuyệt đối sẽ gây ra chấn động.
"Có một gian nhã phòng yên tĩnh không?" Lúc này, Dương Phong cũng đi tới hỏi.
Dương Phong không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, ít nhất là bây giờ không muốn.
Ngoại trừ đại sảnh ở tầng một, mỗi tầng của Yên Vũ Lâu đều có ít người ngồi.
Lão tiểu nhị vội vàng gật đầu: "Có, có, mấy vị hãy đi theo ta!"
Lão tiểu nhị nói xong, dẫn theo bốn người Dương Phong đến trước một gian nhã phòng ở tầng trên cùng của Yên Vũ Lâu.
"Hai vị công tử, Đánh Mặt Ca, còn vị tiền bối này, mời vào trong."
Lão tiểu nhị mở cửa nhã phòng, mời bốn người đi vào.
"Đây là nơi bình thường lão hủ dùng để chiêu đãi khách quý."
Dương Phong nhìn hoàn cảnh bên trong, ngoài một chiếc bàn còn bày rất nhiều đồ trang trí.
"Ừm... Không tệ, không tệ, làm chút rượu và đồ ăn nhẹ đi."
Dương Phong rất hài lòng với gian phòng riêng này.
"Vâng, công tử!"
Không lâu sau, lão tiểu nhị tự mình mang hơn mười đĩa đồ ăn nhẹ và hơn mười bình rượu lên.
Lúc lão tiểu nhị rời đi, Dương Phong dặn dò không được tiết lộ chuyện bọn họ đến Yên Vũ Lâu.
Đồng thời cũng nói với lão tiểu nhị rằng, có bọn họ ở đây, Huyết Nguyên Thành sẽ không có chuyện gì.
Sau khi lão tiểu nhị nghe thấy những lời này, kích động suýt chút nữa thì ngất đi.
Lão tiểu nhị không rời đi, mà đứng ở một bên hầu hạ.
Dương Phong cũng không có ý đuổi người, đã lão muốn ở lại thì cứ để lão ở lại đi.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Dương Phong nhíu mày: "Sao Cánh Cửa Thần Vực vẫn chưa mở nhỉ?"
Bây giờ, hắn có chút nôn nóng muốn xem sau khi Cánh Cửa Thần Vực mở ra sẽ như thế nào...
“Theo thời gian thì sắp rồi!” Khô Mộc tính toán thời gian nói.
“Đợi khi Cánh Cửa Thần Vực mở ra, toàn bộ hư không sẽ biến đổi lớn.”
Sau khi Dương Phong nghe xong, càng thêm tò mò về cảnh tượng khi Cánh Cửa Thần Vực mở ra.
Lúc này, trên đường phố của Huyết Nguyên Thành, xuất hiện rất nhiều người.
Bọn họ đều đi về phía quảng trường lớn nhất của Huyết Nguyên Thành.
Lão tiểu nhị phát hiện ra động tĩnh, lập tức mở một cánh cửa sổ ra.
Sau khi cửa sổ mở ra, Dương Phong bọn họ cũng nhìn ra ngoài.
Bên ngoài cửa sổ chính là quảng trường của Huyết Nguyên Thành.
Ở giữa quảng trường, có một bức tượng.
Đây chính là bức tượng của Nhất Hào.
Mọi người tụ họp lại đây, bắt đầu cầu nguyện với bức tượng của Nhất Hào.
"Nhất Hào huynh đệ, ngươi lợi hại quá, mới mấy ngày không gặp, trong Huyết Nguyên Thành đã dựng tượng của ngươi rồi."
Thụy Lân nhìn bức tượng cao chót vót, với vẻ mặt hâm mộ nói với Nhất Hào.
Nhất Hào nhìn thấy tình huống này, cũng ngại ngùng gãi đầu: "Đây... đây, đều là mọi người nâng đỡ."
Chính hắn cũng không hiểu tại sao mọi người lại sùng bái mình như vậy.
Tuy nhiên, Nhất Hào lại rất hưởng thụ sự sùng bái này.
Chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Trên quảng trường đã đứng đầy người.
Mọi người đến đây với mục đích giống nhau, đó là cầu nguyện.
Cầu nguyện anh hùng của bọn họ có thể một lần nữa đứng ra, giúp Huyết Nguyên Thành vượt qua cuộc khủng hoảng này.
Đúng lúc này, toàn bộ hư không đột nhiên tối sầm lại.
"Bắt đầu rồi."
Khô Mộc vẫn chưa mở miệng, bây giờ mới lên tiếng.
Cả người Dương Phong đều kích động lên, cuối cùng cũng đến rồi sao?
Trong chốc lát, toàn bộ Vùng Đất Lưu Đày chìm vào bóng tối.
Những người đã trải qua lần trước khi Cánh Cửa Thần Vực mở ra, cũng hiểu rằng Cánh Cửa Thần Vực sắp mở.
"Cánh Cửa Thần Vực sắp mở ra rồi."
"Hy vọng chúng ta đều có thể sống sót."
Sống sót, đây là một ý nghĩ bình dị biết bao.
Thế nhưng đợi sau khi Cánh Cửa Thần Vực mở ra, ‘sống sót’ lại trở nên vô cùng xa xỉ.
"Đánh Mặt Ca, ngươi có xuất hiện một lần nữa để chống lại người của Thần Vực không?”
Người trên quảng trường ngẩng đầu lên nhìn hư không tối đen như mực, nói ra mong ước lớn nhất của bọn họ lúc này.
Sau một mảnh tối đen, trong hư không xuất hiện đầy sao.
Những ngôi sao này chi chít, chiếm toàn bộ hư không.
Ngay sau đó, những ngôi sao này đột nhiên bắt đầu thay đổi.
Mỗi ngôi sao từ từ bị kéo dài, vặn vẹo, cuối cùng hình thành từng vòng tròn phát sáng.
Những vòng tròn này chồng chất lên nhau.
Ngay sau đó, những vòng tròn chồng chất này đột nhiên tụ lại, ép vào giữa.
Một hắc động (lỗ đen) được hình thành.
Tại thời điểm hắc động hình thành, không gian và thời gian xung quanh bị vặn vẹo, bị nuốt chửng.
Cuối cùng hóa thành hư vô.
Lúc này, ở giữa hắc động xuất hiện một tia sáng.
Sau đó, tia sáng từ nhỏ hóa lớn.
Chiếm toàn bộ hắc động.
“Ầm”
Một tiếng nổ vang từ trong truyền ra.
Âm thanh nổ vang này truyền ra, hắc động bị ánh sáng trắng chiếm cứ biến mất.
Thay vào đó là một cánh cửa đá cổ xưa, tang thương và phát ra ánh sáng màu vàng kim.
Cửa đá từ từ mở ra, một luồng khí tức mênh mông từ trong tỏa ra.
Sau khi cảm nhận được luồng khí tức mênh mông này, người ta không kìm lòng được mà cúi đầu quỳ lạy.
Trong lòng không sinh ra nổi ý nghĩ phản kháng.
Đây chính là áp chế quy tắc của không gian cấp cao đối với không gian cấp thấp.
Ngay sau đó là một luồng áp lực, một luồng áp lực khiến người ta nghẹt thở.
Như thể cổ họng bị một bàn tay mạnh mẽ bóp chặt, khiến người ta khó thở.
Hầu hết mọi người trong Vùng Đất Lưu Đày, dưới luồng áp lực này đều run lẩy bẩy.
Có người thậm chí ngất xỉu.
Chỉ riêng khí tức và áp lực của Thần Vực đã khiến người trong Vùng Đất Lưu Đày mất đi sức lực phản kháng.
Nếu cộng thêm những người có cảnh giới cao ra tay, đây chính là một cuộc thảm sát.
Một cuộc thảm sát đơn phương.
Sinh linh của Vùng Đất Lưu Đày, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị giết chết, chứ không làm được gì.
Khi cánh cửa đá mở ra hoàn toàn, toàn bộ hư không khôi phục lại ánh sáng.
Ánh sáng một lần nữa chiếu rọi, vào Vùng Đất Lưu Đày đang run rẩy.
Cánh Cửa Thần Vực đã mở.