TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 223: Thiên hạ ai người xứng áo trắng

“Ngươi là ai?”

Tư Mã Viêm bỗng toát mồ hôi lạnh. Có người xuất hiện bên cạnh hắn mà không phát ra chút âm thanh nào. Nếu kẻ này muốn ám sát hắn...

“Ha ha... là ta!”

Ám Ảnh bước ra từ góc tối.

“Ám Ảnh... sao ngươi không ở bên cạnh tông chủ mà đến đây làm gì?”

Thấy là Ám Ảnh, người luôn theo bên tông chủ, Tư Mã Viêm mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha, tông chủ bảo ta đến giám sát ngươi. Nếu ngươi có dị động, ha ha...”

Ám Ảnh cười khẩy, ánh mắt khinh miệt nhìn Tư Mã Viêm.

“Ha ha... xem ra tông chủ vẫn chưa yên tâm về ta. Nhưng tại sao ngươi lại nói điều này với ta?”

Tư Mã Viêm không hiểu, tại sao Ám Ảnh lại lộ diện và nói nhiều như vậy.

“Tư Mã trưởng lão, ngươi có muốn báo thù cho nhi tử và nữ nhi của mình không?”

Ám Ảnh hạ giọng, nhưng trong đó lộ rõ sự tự tin rằng Tư Mã Viêm sẽ đồng ý.

Nghe nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt Tư Mã Viêm lóe lên sự oán hận, nhưng hắn nhanh chóng che giấu đi.

“Ha ha, ta giờ chỉ muốn cống hiến hết mình cho tông môn, không nghĩ đến chuyện báo thù nữa.”

“Ngươi nghĩ kỹ đi, cơ hội này không đến lần thứ hai đâu.”

Thấy Ám Ảnh không có vẻ gì là đang gài bẫy mình, Tư Mã Viêm hỏi: “Có thể nói rõ kế hoạch không?”

“Ở đây ư?” Ám Ảnh liếc nhìn xung quanh.

“Mời theo ta!”

...

Trong bí cảnh thí luyện, hôm nay Dương Phong muốn vượt ải thứ tư: Nhân tộc!

Vào đến ải Nhân tộc, Dương Phong thấy có hai cửa ải nhỏ: một là tu võ giả, hai là luyện khí giả.

Dương Phong nhìn bóng lưng của tu võ giả, đó là một nam nhân đeo kiếm. Còn luyện khí giả thì nắm chặt tay, trong tay có một luồng ánh sáng trắng.

Không nghĩ ngợi nhiều, Dương Phong bước vào cửa ải của tu võ giả.

Cảnh vật thay đổi, Dương Phong đứng trên một vách núi. Đối diện hắn là một nam nhân quay lưng, hai tay chắp sau lưng.

“Ngươi đến rồi?”

Người kia cất tiếng.

Dương Phong cảm thấy câu nói này rất quen thuộc, nhưng không nhớ đã nghe ở đâu. Hắn đáp: “Ta đến rồi!”

“Ta biết ngươi sẽ đến!”

Người kia quay lại, ánh mắt như cười như không nhìn Dương Phong.

“Quái lạ, đây là ý gì?”

Dương Phong ngẩn người, không hiểu đối phương đang giở trò gì.

Khi hắn còn đang suy nghĩ, đột nhiên kiếm quang tràn ngập trời đất. Một thanh kiếm mảnh như tia chớp đã xuyên qua cổ họng hắn.

Dương Phong bị hạ gục trong chớp mắt!

“Chuyện gì vừa xảy ra? Không thể nói chuyện với hắn được, phải ra tay trước!”

Dương Phong lẩm bẩm, rồi lại bước vào cửa ải.

Lần này, khi thấy cảnh tượng trước mắt, hắn sững sờ.

Cảnh vẫn như cũ, nhưng người đã khác.

Trước mặt hắn là một đại hán râu quai nón, tay cầm một thanh đao lớn.

“Ha ha... ngươi đến rồi! Đao của ta đã chờ đợi lâu lắm rồi!”

Đại hán cười lớn, vung đao chém về phía Dương Phong.

“Không thể nào...”

Dương Phong kinh hãi, phát hiện mình không thể động đậy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn đao quang chém mình thành hai nửa.

“Tại sao ta lại không thể di chuyển?”

Dương Phong không hiểu. Chỉ cần đại hán kia liếc nhìn, linh khí xung quanh như ngưng tụ lại, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Lần thứ ba bước vào, người lại đổi.

Một nam nhân mặc áo trắng, chắp tay sau lưng, nhìn lên trời.

“Trừ ta ra, thiên hạ ai xứng mặc áo trắng?”

Người kia thở dài.

“Ta chờ ngươi lâu rồi, sao giờ ngươi mới đến?”

Nam nhân quay lại, tay khẽ nâng lên. Linh khí xung quanh nhanh chóng ngưng tụ thành hàng ngàn thanh kiếm.

“Đi!”

Hắn nhẹ nhàng phất tay, kiếm khí ào ạt lao về phía Dương Phong.

Dương Phong kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Một luồng kiếm khí đặc biệt sáng chói giữa muôn vàn thanh kiếm.

Hắn cảm nhận được một khí thế bá đạo khóa chặt mình, khiến hắn không thể nào chống cự.

“Đây là kiếm ý!”

Dương Phong thốt lên trước khi bị xuyên thủng bởi hàng ngàn mũi kiếm.

Lần này, hắn không vào nữa mà thoát ra khỏi bí cảnh.

Hắn biết mình có cố gắng bao nhiêu lần cũng vô ích. Trừ khi kiếm thế của hắn đột phá thành kiếm ý, nếu không, hắn chỉ có thể chịu chết.

“Ngươi không nên ra ngoài đi dạo một chút sao?”

Vừa nghe hệ thống nói, Dương Phong ngượng ngùng đáp: “Ta quên mất!”

“Thật sự quên sao?” Hệ thống im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: “Vậy khi nào ngươi ra ngoài?”

“Trong vài ngày tới. Ta sẽ suy nghĩ xem nên đi đâu.” Dương Phong đáp.

Hắn thực sự đã quên sao? Không phải.

Nếu hệ thống không nhắc, hắn sẽ không ra ngoài. Dù đã hứa với hệ thống, nhưng hắn chưa nói rõ là khi nào.