Chương 112. Mơ mộng hão huyền
Vương Trung: "Đều như nhau cả thôi. Đưa cho tôi."
Popov nhận lấy lá cờ, nghiêng cán cờ, mở rộng lá cờ ra.
Nền trắng, cộng thêm Thánh giá St. Andrew, rồi còn có hình ảnh Đại bàng hai đầu và số 31, cùng với biểu tượng binh chủng của bộ binh.
Nói thật lòng, Vương Trung luôn cảm thấy lá cờ này có chút gì đó sai sai, Đại bàng hai đầu rất lớn, rất lộng lẫy, nhưng mà… ừm, lúc lá cờ chưa được mở ra, trông hơi giống cờ trắng.
Hắn thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
Vasili: "Phì phì."
Vương Trung:
"Cậu muốn ngày mai tiếp tục dọn nhà vệ sinh?"
Cái gai trong đội ngũ này lập tức nghiêm mặt, ưỡn ngực thẳng lưng.
Yegorov:
"Cũng được đấy chứ, ít nhất thì Thánh giá St. Andrew màu xanh lam. Còn cờ của Carolingian mới đúng là cờ trắng."
Pavlov nhíu mày:
"Của người ta có hoa văn hình cây diên vĩ màu bạc, chỉ là màu bạc thêm màu trắng nên nhìn từ xa không rõ mà thôi."
Dù có kêu ca thế nào thì Vương Trung vẫn thay mặt Yegorov nhận lấy lá cờ cận vệ.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, bản thân không biết phải làm gì với lá cờ này tiếp theo, bởi vì hắn chưa từng trải qua chuyện này bao giờ.
Chẳng lẽ cứ đưa cho Yegorov là xong?
Đang lúc hắn còn đang phân vân thì Popov nói:
"Cậu nên trao nó cho người cầm cờ, nếu chưa có thì chọn một người."
Vương Trung ngay lập tức nhìn về phía Vasili, ánh mắt của cậu ta sáng rực lên.
Về lý thuyết, Vasili là người cao nhất, hồi cấp 2, cấp 3 rồi đại học đi huấn luyện quân sự, Vương Trung đều thấy người cao nhất được chọn làm người cầm cờ đi đầu hàng ngũ.
Nhưng hắn do dự.
Người cầm cờ có dễ chết không nhỉ?
Cuối cùng, Vương Trung giao lá cờ cho Zakayev, người cao thứ hai.
Vasili:
"Tại sao?"
Vương Trung:
"Không muốn dọn nhà vệ sinh thêm ngày nào nữa thì ngậm miệng lại."
Sau đó, Vương Trung quay sang người dẫn đầu đội tân binh:
"Cả đội, chuẩn bị về doanh trại."
"Rõ, thưa Chuẩn tướng! Toàn đội chú ý! Quay phải!"
————
Trong doanh trại, những người lính kỳ cựu đang tụ tập ở sân tập, nói chuyện phiếm, bỗng nhiên có người chạy như bay tới, hét lớn:
"Tới rồi! Không chỉ có Giám mục, mà còn dẫn theo một đám tân binh nữa kìa! Tập hợp nhanh lên!"
Các cựu binh vội vàng dập thuốc lá, bắt đầu xếp hàng, chưa đầy một phút đã tập hợp xong đội ngũ.
Sau đó, lính gác ở cổng doanh trại nâng thanh chắn lên, giơ tay chào.
Một tân binh cao lớn giương cao lá cờ cận vệ đi đầu, phía sau là các tân binh xếp thành bốn hàng dọc.
Nhìn bước chân của những tân binh, các cựu binh bắt đầu xì xào:
"Bước đều tăm tắp thế kia, đây mà là tân binh á?"
"Chắc là từng phục vụ trong lực lượng dự bị rồi."
"Ít ra khỏi phải dạy bọn họ cách diễu hành."
"Sao bọn họ vẫn cầm súng trường kiểu cũ thế nhỉ, không phải nghe nói là súng trường bán tự động Tokarev sao?"
"Áo choàng cũng không có!"
"Im lặng!"
Vị Trung sĩ xuất ngũ duy nhất trong toàn trung đoàn quát lớn:
"Câm hết miệng lại!"
Một lát sau, đội tân binh dừng lại trước mặt các cựu binh, theo khẩu lệnh đồng loạt quay trái, mặt đối mặt với các cựu binh.
Chuẩn tướng Aleksei Konstantinovich Rokossovsky bước đến giữa hai hàng quân, dõng dạc nói:
"Đây là những người lính bổ sung cho chúng ta, các cậu, những người lính kỳ cựu, từ giờ sẽ là tiểu đội trưởng, tôi sẽ tự mình phân công tân binh cho các cậu! Gọi đến tên nào, người đó ra khỏi hàng!"
————
Ba mươi phút sau, tân binh duy nhất bị bỏ lại là Vasili nhìn Vương Trung, vẻ mặt thán phục:
"Ngài nhớ hết tên của chúng tôi thật sao?"
Vương Trung thầm nghĩ, không hề, tôi có chiêu trò cả đấy, nhưng cậu thì tôi nhất định phải nhớ.
"Phải."
Hắn không chút khách khí thừa nhận:
"Tôi đã nói là sẽ nhớ kỹ từng người, ghi nhớ những người đã hy sinh. Đó là trách nhiệm của tôi."
Vasili gật đầu, lại hỏi:
"Vậy… "lão" Trung sĩ nào sẽ dẫn dắt tôi ạ?"
Vương Trung:
"Cậu là cái gai trong đội ngũ, người khác quản tôi không yên tâm. Grishka!"
Grishka là tên thân mật của Grigory.
Trung sĩ Grigory lập tức bước lên:
"Có tôi!"
Vương Trung:
"Cậu đến dạy dỗ cậu ta cho tôi! Trước khi chiến tranh nổ ra, cố gắng dạy cậu ta cách sinh tồn trên chiến trường."
…
Tối hôm đó, Vasili và Philippov mượn ánh nến để dọn dẹp nhà vệ sinh.
Vasili: "Tôi cảm thấy, ngài chuẩn tướng rất coi trọng tôi!"
Philippov kinh hãi, ngẩng đầu nhìn bạn học cao hơn mình một bậc: "Vì sao? Là bởi vì ngài ấy bảo cậu đi dọn nhà vệ sinh à?"
Vasili:
"Đây là một loại cảm giác, cậu thử nghĩ xem, tại sao ngài ấy không cho người cao nhất là tôi đi cầm cờ?"
"Bởi vì cậu chọc giận ngài ấy."
Philippov đáp.
"Không! Là vì cầm cờ rất nguy hiểm!"
Vasili thề thốt:
"Ngài ấy muốn tôi sống sót. Sau đó còn tìm "lão trung sĩ" lợi hại nhất để huấn luyện tôi!"
Lão trung sĩ là cách gọi những sĩ quan lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú và được mọi người tôn trọng.
Philippov: "Ngài ấy chỉ không muốn cậu gây phiền phức thôi! Theo tôi thấy, Natasha nói đúng, cậu luôn mơ mộng hão huyền!"
Nhắc đến Natasha, sắc mặt Vasili trầm xuống, cô ấy từng là bạn gái của hắn, nhưng cũng bởi vì "Hắn luôn mơ mộng hão huyền" mà chủ động chia tay.
Philippov dường như cũng nhận ra sự buồn bã của bạn mình, vội vàng nói thêm: "Cô ấy cũng nói cậu tràn đầy lý tưởng và sự lãng mạn mà, đừng để ý nữa."
Vasili bướng bỉnh nói:
"Tôi cảm thấy lần này không phải là mơ mộng hão huyền, mà là ngài chuẩn tướng cảm thấy tôi rất hợp ý."
"Thôi đi, cậu là người mà hiệu trưởng của chúng ta ghét nhất! Làm gì có vị tướng quân nào cảm thấy cậu hợp ý với mình chứ!"
"Cậu không biết à? Tôi nghe nói lúc ngài chuẩn tướng học trường quân đội, cũng là người bị hiệu trưởng ghét nhất! Cho nên ông ấy nhìn thấy hình bóng của mình trong con người tôi!"
"Cậu..."
Philippov hoàn toàn cạn lời.