Chương 181. Tổ Chức Lại Đội Quân
Lúc này, các thành viên của kíp lái BT-7 đều chui ra khỏi xe tăng, tụ tập xung quanh chiếc T34 của Vương Trung, ồn ào như đang vây xem một con vật lạ vừa được mua về làng.
Một người lái xe hỏi Belyakov đang kiểm tra động cơ xe tăng:
"Lớp giáp của chiếc xe này dày bao nhiêu vậy?"
Belyakov liền tuôn ra một tràng các thông số kỹ thuật của lớp giáp.
"Tuyệt vời!"
"So với con quái vật này, chúng ta chẳng khác nào trần truồng ra chiến trường!"
"Lũ nguyên soái chết tiệt, sao không trang bị cho chúng ta loại xe này? Có phải sẽ giảm được rất nhiều thương vong không!"
Vương Trung chợt nảy ra một ý, nói:
"Có tám chiếc T34 bị hỏng đang nằm ở khu vực đồng bằng ngoài thành, tối nay chúng ta sẽ ra đó sửa chữa. Kíp lái của số xe tăng đó chắc cũng bị thương vong kha khá, sau khi tập hợp lại nếu còn xe dư, sẽ giao cho các anh tiếp quản."
Đám lính tăng nghe xong đều kinh ngạc:
"Cái gì?"
"Thật sao?"
Vương Trung:
"Thật."
Lúc này, vị tiểu đoàn trưởng hỏi: "Xe tăng loại này có lớp giáp dày như vậy, mà vẫn bị hạ đến tám chiếc sao?"
Vương Trung: "Quân địch rất giàu kinh nghiệm, có lẽ là rút ra được từ những trận đánh với xe tăng hạng nặng của Carolin, bọn chúng chuyên nhắm bắn vào bánh xích và vòng đỡ tháp pháo, trong khi đám lính lái T34 này chỉ quen dùng để diễu binh, nên khi vòng đỡ tháp pháo bị kẹt cứng là bỏ xe chạy."
Thật ra Vương Trung cũng không rõ quân Prosen học được kinh nghiệm đối phó xe tăng hạng nặng từ đâu, ngay cả việc Carolin có xe tăng hạng nặng B1 hay không hắn cũng không chắc chắn.
Nhưng trong lịch sử Trái Đất, quân đội Đức Quốc Xã khi chạm trán với T34 cũng nhanh chóng tìm ra cách để đối phó: Bắn vào bánh xích và vòng đỡ tháp pháo, sau đó để bộ binh xử lý.
Dòng T34 đời đầu có tầm nhìn rất kém, một khi mất khả năng di chuyển, bị bộ binh áp sát là coi như xong đời.
Ngược lại với dòng KV, cho dù bị bắn hỏng bánh xích, chúng vẫn có thể tiêu diệt một lượng lớn bộ binh đối phương, chiến đấu đến khi hết đạn dược mới thôi.
Đám lính tăng của Tập đoàn quân xe tăng 23 nhìn nhau, sau đó đồng thanh hô lớn: "Chúng tôi tuyệt đối sẽ không như vậy!"
Đám lính chuyên lái xe tăng diễu binh nghe vậy liền không vui:
"Này, nói cứ như hay lắm! Để cho các anh lái T34 xem, lúc đó so tài cao thấp!"
"Hứ, còn bày đặt đắc ý! Nhìn thấy phù hiệu trên xe tôi không? Đó là chiến công của tôi đấy! Tôi lái BT-7 còn lập được nhiều chiến công như vậy! Mặc dù đều là vừa mới lập được trong ngày hôm nay."
Hôm nay, Vương Trung dẫn đầu số quân còn lại của Tập đoàn quân 23 đã đánh một trận rất đẹp mắt.
Vương Trung ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc tranh luận của đám lính tăng.
Đợi mọi người đều tập trung nhìn về phía mình, hắn nói:
"Hôm nay các anh em đều chiến đấu rất dũng cảm! Trước giờ quân Prosen vẫn coi thường lực lượng thiết giáp của chúng ta, từ nay trở đi, bọn chúng phải nhìn chúng ta bằng con mắt khác!
"Ngày mai, chúng ta sẽ còn những trận đánh ác liệt hơn, toàn bộ lực lượng thiết giáp của địch đã vượt qua Bogdanovka, sẽ có ngày càng nhiều xe tăng xuất hiện trước mặt chúng ta.
"Mọi người cứ yên tâm chiến đấu, không lo thiếu chiến công. Chúng ta sẽ ở đây, cho quân địch biết thế nào là lợi hại!"
Những người lính xe tăng lộ vẻ mặt kiên nghị, sau khi Vương Trung nói xong, đồng thanh hô lớn "U-ra!"
————
Vasili cầm khẩu súng ngắn Tokarev của mình, dùng họng súng chọc chọc vào người lính Prosen đang nằm trên đất.
Tên lính địch này là do chính tay hắn bắn hạ khi chúng rút lui. Đây cũng là kẻ địch duy nhất cho đến lúc này hắn có thể khẳng định là do mình tiêu diệt.
Trước đó, tình hình chiến đấu quá ác liệt, Vasili trấn thủ ở cửa sổ chỉ lo tập trung bắn trả, căn bản không có thời gian để ý xem mình có bắn trúng ai hay không.
Hắn dùng súng hất mũ sắt của tên lính địch lên, để lộ ra một gương mặt còn rất trẻ, nhưng đã vô hồn.
Lúc này, phía sau vang lên tiếng quát:
"Đứng im tại chỗ, giơ tay lên!"
Vasili quay đầu lại, nhận ra là Philippov.
Philippov cũng giật mình, vội vàng hạ súng xuống, đồng thời hỏi:
"Sao cậu lại đeo ba lô của lính Prosen?"
Vasili:
"Đây là chiếc radio mà tướng quân thu được của địch đấy! Vừa rồi quân địch đánh đến sát sở chỉ huy, tôi cũng phải xông ra chiến đấu, nên mới đeo tạm nó trên lưng.
"Cậu mà bắn hỏng nó, tướng quân sẽ phạt cậu đi dọn phân đấy!"
Philippov cười lớn:
"Nói như thể chúng ta chưa từng bị phạt vậy."
Nói xong, anh ta dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi xuống, lấy thuốc lá ra hút.
"Cậu cũng hút thuốc sao?"
Vasili tiến lại gần, trêu chọc.
Philippov: "Tôi bỗng nhận ra, trước kia vì giữ gìn sức khỏe mà không hút thuốc, hình như chẳng có ý nghĩa gì. Cậu xem, có khi chưa kịp già đã chết rồi."
Vasili gật đầu, nói: "Cho tôi một điếu thử xem."
Sau một lúc, hai người chưa từng hút thuốc đều ho sặc sụa.
Dập tắt tàn thuốc, hai người bạn thân ngồi cạnh nhau, dựa lưng vào tường.
"Nikolai hy sinh rồi."
Philippov lên tiếng.
"Cả Barfinovich nữa."
Vasili im lặng vài giây, nói:
"Dmitri vẫn còn sống, khỏe như vâm."
"Thế chẳng phải tốt rồi sao?"
"Ừ, tôi cũng định kể cậu nghe vài câu chuyện về những người đã hy sinh, nhưng tôi ở mãi bên sở chỉ huy, đám người Yegorov đều là lính kỳ cựu cả rồi, láu cá lắm, chết thế nào được. Ít nhất tôi cũng tận mắt chứng kiến ông ấy ném ngược lại ba quả lựu đạn của quân Prosen! Ba quả đấy!"
Chương này bạo vì b HoangAnh220zm đẩy KP