Chương 144. Dừng Chiến
Trung đoàn bộ binh cơ giới số 223 tiến vào Karashnoye, cách Loktev mười cây số về phía Tây Nam.
Căn cứ vào báo cáo trinh sát hàng không mới nhất, lực lượng của Ant gần nơi này nhất là một trung đoàn đóng tại làng Nizhnyaya Rynya ở phía Đông Bắc, trinh sát trên không đã phát hiện ra trận địa phòng ngự của họ.
Dự kiến ngày mai, trung đoàn bộ binh cơ giới số 223 sẽ phát động tấn công vào làng Nizhnyaya Rynya, một khi chiếm được làng này sẽ có thể bao vây Loktev.
150 chiếc xe bán bánh xích thuộc biên chế của trung đoàn 223 lúc này đang nhét đầy Karashnoye, đến mức đại đội súng cối tự hành được biên chế cho trung đoàn chỉ có thể đỗ ở sân đập lúa ngoài làng.
Trên sân đập lúa còn đỗ đầy xe tải của đội hậu cần - trung đoàn 223 là đơn vị bộ binh được điều phối cho sư đoàn thiết giáp, nên không có nhiều la, ngựa.
8 chiếc Panzer IV được tăng cường cho trung đoàn 223 xếp thành một hàng ở phía Đông Bắc ngôi làng, các kíp lái xe tăng đang kiểm tra hệ thống di chuyển.
Sau khi kết thúc việc bảo dưỡng vũ khí, lính bộ binh lúc này đang quây quần quanh đống lửa, chia nhau đồ hộp và xúc xích tịch thu được.
Không biết ai đó đã đặt một chiếc radio trên thùng xăng ven đường, từ loa phát ra bài hát "Lili Marleen" đang rất thịnh hành ở Prosen - đây là bản nhạc mà đài phát thanh quân đội Prosen phát cho toàn quân.
Đêm nay dường như không khác gì 13 đêm trước khi trung đoàn 223 tiến vào lãnh thổ của đế quốc Ant.
Đột nhiên, trên bầu trời vang lên tiếng rít xé gió của đạn pháo.
Dù sao thì những người lính Prosen của trung đoàn này cũng là những cựu binh dày dạn kinh nghiệm chiến trường, vừa nghe tiếng rít là có thể phán đoán được đại khái đạn sẽ rơi xuống đâu, vội vàng ném bát súp thịt xuống đất, chui vào những nơi có thể che chắn.
Quả đạn pháo đầu tiên rơi xuống, trúng ngay nhà thờ ở trung tâm làng, khiến tháp chuông của nhà thờ đổ sập từ gốc.
Tiếp đó, đạn pháo liên tiếp rơi xuống, phá hủy nhà cửa, thổi bay xe cộ, lật nhào xe bán bánh xích giữa đường.
Sau khi loạt đạn pháo đầu tiên dội xuống, khắp ngôi làng là lửa cháy và tiếng rên la của những người bị thương.
Những người lính Prosen may mắn sống sót run rẩy ngẩng đầu lên, nhưng không dám rời khỏi chỗ ẩn nấp.
Khoảng 30 giây sau, loạt đạn thứ hai lại ập đến từ trên trời.
Một chiếc xe tải phát nổ, thùng dầu chở trên xe nổ tung thành một quả cầu lửa màu đỏ cam, từ từ bốc lên cao, soi sáng cả một vùng như ban ngày.
Nồi súp lớn của lính hậu cần bị lật nhào, súp nóng hổi đổ lên người những người xui xẻo gần đó, khiến họ hét lên thảm thiết.
Sau loạt pháo kích thứ hai, không một tên lính Prosen nào dám ngẩng đầu lên nữa, tất cả đều đang chờ đợi loạt đạn tiếp theo giáng xuống.
Có người đang lẩm nhẩm cầu nguyện, lúc này, không một ai nhắc đến "Gặp nhau ở Valhalla", vốn là câu nói thường thấy nhất của những người lính đế quốc quang vinh trong các khẩu hiệu tuyên truyền của Prosen khi đối mặt với thần chết.
Loạt đạn thứ ba ập đến.
Nhà thờ cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn, các sĩ quan cấp cao và sĩ quan tham mưu của trung đoàn vội vàng chạy ra ngoài.
Những con bò mà người dân địa phương không kịp dắt đi, mình mẩy đầy vết thương trong lửa, chạy tán loạn trên đường phố, giẫm đạp lên không ít những tên xui xẻo đang nằm rạp mình trên đường.
Sau khi loạt đạn thứ ba kết thúc, cả ngôi làng chỉ còn lại tiếng rên rỉ và tiếng lửa cháy rực trời.
Gần một phút sau, trung đoàn trưởng trung đoàn 223 mới run rẩy bò dậy, nhìn nhà thờ đổ nát phía sau, rồi nhìn những chiếc xe bán bánh xích đang bốc cháy và xác người la liệt trên đường phố, lông mày nhíu lại.
"Nhanh chóng thống kê thương vong! Nhanh lên! Còn nữa, mau thông báo cho Sư đoàn, chúng ta vừa báo cáo vị trí, pháo binh đã nã tới, có lẽ mật mã của chúng ta đã bị lộ! Phải thay đổi mật mã ngay lập tức!"
Vô tuyến điện của quân Prosen thường được thay đổi 3 ngày một lần. Việc thay đổi này khá phiền phức vì phải có truyền lệnh binh mang theo bản mới đến từng đơn vị.
"Vâng!"
Tham mưu đáp.
Đoàn trưởng nhìn về phía ngôi làng hỗn độn, hô lớn:
"Nhanh chóng cứu chữa thương binh! Dập lửa!"
————
Vương Trung nhìn đồng hồ:
"Xem chừng đạn pháo đã bắn đến rồi, không biết hiệu quả thế nào."
Ngôi làng cách Loktev mười cây số, cho dù có hack, Vương Trung cũng không thể nhìn thấy hiệu quả của đợt pháo kích.
Yegorov an ủi:
"Yên tâm, đây là trọng pháo 203mm, chắc chắn đoàn kia bị tổn thất nặng nề, ngày mai có thể hành động được hay không cũng là một vấn đề."
"Hy vọng là vậy."
Vương Trung vừa dứt lời, Vasili liền hô:
"Tin truyền đến từ quân địch! Lại dùng mã Morse! 'Đoàn chúng tôi vừa báo cáo vị trí đã bị pháo kích chính xác, chắc chắn mã vô tuyến điện đã bị lộ, đề nghị thay đổi sớm', tướng quân, trúng rồi!"
"Tốt!"
Vương Trung nắm chặt tay phải, hệt như thiếu niên đang trên đà thắng lợi.
Yegorov: "Lần này bộ binh thuộc sư đoàn thiết giáp của địch bị tổn thất nặng nề, áp lực cho cuộc chiến trong thành phố sẽ giảm đi không ít."
"Đó là chuyện ngày mai mới cần phải nghĩ."
Popov nói:
"Trận đánh hôm nay coi như kết thúc rồi, nên để các chiến sĩ, trừ lính gác, tranh thủ nghỉ ngơi."
Vasili:
"Còn phải lau súng nữa!"
Yegorov nhìn Vasili, gật đầu:
"Ừ, còn phải lau súng."
Lúc này, Vương Trung đột nhiên cảm thấy rất đói. Trước đó, hắn tập trung tinh thần cao độ nên không để ý đến việc này.
Như đoán được Vương Trung đang đói, tiếng của một người phụ nữ trong đội nấu ăn vọng lại từ bên ngoài:
"Các chàng trai! Cơm đến rồi!"
"Đi thôi, đi ăn!" Vương Trung phấn khởi nói.