Chương 150. Bắn Vào Xe Cối
Vương Trung quan sát xe cối của địch từ trên cao: Có vẻ như đây là một tiểu đoàn cối cơ động, ngoài mười hai xe cối ra còn có đủ loại xe chở đạn và xe bán xích chở pháo thủ, đỗ la liệt trên đồng bằng.
Các đơn vị khác của địch vì đề phòng bị pháo 203mm tấn công nên phân tán rất rộng, nhưng tiểu đoàn cối này dường như vì để thao tác thuận tiện nên đội hình dàn trải có hạn.
Cũng đúng, ai mà ngờ được ở đây lại có hack, có thể nhìn xuyên qua màn khói dày đặc như vậy để thấy được xe cối.
Đương nhiên vị trí hiện tại của Vương Trung khá cao, không phải là không nhìn thấy xe bán xích chở cối, nhưng tầm nhìn kém như vậy rất khó xác định chính xác vị trí mục tiêu.
Cho nên chỉ có thể bắn thử, sau đó hiệu chỉnh điểm rơi.
Đến lúc đó tiểu đoàn cối đã chạy mất dạng rồi, dù sao cũng là xe bán xích, khả năng cơ động vẫn rất tốt.
Nhưng nếu không hiệu chỉnh, cứ thế mà nã thẳng một loạt đạn, phỏng chừng tiểu đoàn cối này sẽ bị xóa sổ một nửa.
Vương Trung vẫn rất tin tưởng vào uy lực của trọng pháo B4.
Thế là hắn lập tức cầm ống nghe điện thoại - sau "bài kiểm tra thực tế" ngày hôm qua, điện thoại đã được chuyển đến gần cửa sổ.
"Nối máy với trận địa pháo A."
Sau khi nối máy, Vương Trung đọc ra một chuỗi tọa độ, yêu cầu bắn một loạt đạn.
Dimitri đứng trước kính ngắm pháo tò mò hỏi:
"Bắn vào cái gì vậy? Tọa độ này xa hơn vị trí chúng ta pháo kích địch hôm qua... Bắn trúng được không?"
Vương Trung còn chưa kịp lên tiếng, Yegorov đã mở miệng:
"Bắn cối của địch chứ gì nữa? Vừa rồi lúc địch rải khói, tôi nhìn thấy đường đạn pháo trên không, cối chắc chắn cách tiền tuyến không xa."
Đạn cối bay quả thật khá chậm, nhưng có thể nhìn thấy đường đạn bằng mắt thường, điều này thật đáng sợ.
Nhưng may là nhờ có Yegorov, việc pháo kích trận địa cối của địch trở nên hợp lý hơn, dù sao ở đây cũng không thể biết là có bắn trúng hay không, nhìn từ đây thì chỉ là đoán mò.
Còn về việc tại sao lại đoán trúng như vậy, đó đương nhiên là nhờ Thánh Andrew hiển linh rồi!
Đặt điện thoại xuống, hắn cảm thấy bắn một loạt đạn từ một trận địa thôi là chưa đủ, lại cầm điện thoại lên nói: "Nối máy với trận địa B!"
Ăn tám phát 203mm này đi lũ xâm lược!
————
Chuẩn tướng Randolph sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, đã đưa ra quyết định: "Tiểu đoàn cối tiếp tục rải khói, che khuất tầm nhìn của địch, công binh chuẩn bị gỡ mìn."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên bầu trời vang lên tiếng rít.
Là một lão binh dày dặn kinh nghiệm, vừa nghe tiếng rít, Chuẩn tướng Randolph đã biết ngay đạn pháo sẽ rơi xuống phía sau mình, bèn lập tức quay đầu lại...
Ngay khoảnh khắc đó, nắp capo của một chiếc xe bán xích chở cối hạng nặng 105mm bất ngờ lõm xuống, mép nắp capo bung lên do tác động lực.
Chuẩn tướng Randolph không kịp nhìn rõ thủ phạm gây ra hiện tượng này, bởi vì ngay sau đó chiếc xe bán xích đã phát nổ dữ dội.
Một cái phanh tay bay vèo qua đầu Chuẩn tướng Randolph, cơn gió mạnh thổi bay cả mũ bê rê lệch của hắn.
Chuẩn tướng lao người từ trên nóc xe chỉ huy xuống.
Hai tay ôm đầu nên hắn không nhìn thấy cảnh tượng quả đạn thứ hai rơi xuống.
Đến khi quả đạn thứ ba rơi xuống đất, Chuẩn tướng mới sực nhớ ra là nên chống người lên, giữ khoảng cách với mặt đất để tránh bị chấn thương nội tạng.
Vụ nổ vẫn tiếp tục, tiếng nổ lớn do trọng pháo gây ra xen lẫn với những tiếng nổ nhỏ, có lẽ là do đạn cối bị kích nổ.
Trận pháo kích đến nhanh mà đi cũng nhanh, có lẽ trung đoàn pháo binh của địch chỉ bắn có một loạt đạn.
Sau khi bên tai không còn tiếng rít và tiếng nổ nữa, Chuẩn tướng Randolph bò dậy.
Lính cần vụ lập tức chạy đến, phủi bụi đất trên người Chuẩn tướng, kết quả vỗ bốp một cái vào đầu gối của hắn vừa bị thương lúc nhảy từ trên xe chỉ huy xuống.
Chuẩn tướng Randolph gầm lên giận dữ:
"Nhẹ thôi! Đau chết tôi rồi! Gọi quân y đến! Trời ạ, chân của tôi..."
Vốn dĩ Chuẩn tướng Randolph đã bị thoái hóa khớp, cú ngã này khiến cơn đau bùng phát, đau đến mức không đứng vững, ngã phịch ra sau.
Hai vệ sĩ lập tức chạy đến, đỡ Chuẩn tướng dựa vào chiếc xe chỉ huy bên cạnh.
Lúc này Chuẩn tướng mới có thời gian quan sát thiệt hại của quân mình.
Trên đồng cỏ la liệt xe bán xích bốc cháy, có chiếc xe bán xích định chạy khỏi khu vực bị pháo kích, kết quả bị đứt xích, nằm chỏng chơ trên cánh đồng.
Xác pháo thủ nằm rải rác giữa những chiếc xe bán xích, không cần thống kê thương vong, Chuẩn tướng Randolph cũng biết là tiểu đoàn cối này sẽ không thể chiến đấu trở lại trong một thời gian dài.
Hắn đang định ra lệnh thì một chiếc xe chở đạn bất ngờ phát nổ, đạn bị nổ văng ra xung quanh, gây ra vụ nổ thứ hai, quả cầu lửa màu da cam bốc lên, che khuất cả ánh mặt trời.
Randolph là quý tộc, rất ít khi buông lời thô tục, nhưng đến nước này hắn vẫn không nhịn được:
"Mẹ kiếp! Tổ trinh sát! Quét sạch tất cả điểm cao ngoài thành một lượt, nhất định phải tìm ra tổ quan sát pháo binh của địch! Dù phải dùng máy trinh sát vô tuyến cũng phải tìm ra!"
Randolph đương nhiên cho rằng đây là pháo kích được dẫn đường bởi tổ quan sát mà quân Ant giấu ở điểm cao ngoài thành, hắn căn bản không nghĩ tới đối phương có hack.
Phải nói, hắn đã đưa ra phán đoán chính xác nhất trong phạm vi thường thức.
Lúc này Sư tham mưu trưởng khập khiễng đi tới, hiển nhiên động tác nấp xuống vừa rồi của hắn cũng rất mạnh.
"Tướng quân, chúng ta có nên đợi pháo binh sư đoàn lên rồi mới hành động không? Pháo binh sư đoàn lên rồi, có thể dựa vào máy bay quan sát để tìm ra trận địa pháo binh của địch. Căn cứ vào tình báo của chúng ta, loại trọng pháo này của địch di chuyển không thuận tiện, pháo binh ta phản kích, chúng chắc chắn không tránh được."
Randolph gật đầu, nói tiếp: "Còn nữa, lệnh cho Trung đoàn 223 chuẩn bị sẵn sàng, thử đánh chiếm làng Riny, từ bên sườn bao vây Loktev. Ta sẽ tăng cường cho họ một tiểu đoàn tăng, bù vào tổn thất tối qua của họ."
Tham mưu trưởng:
"Vâng. Vậy... mặt trận chính diện thì sao?"
Randolph nhìn khu vực thành phố màu xám lộ ra từ khe hở khói, lắc đầu: "Trừ phi loại bỏ được trọng pháo của địch, nếu không tấn công trực diện vào thành phố này sẽ tổn thất quá lớn, chúng ta không chịu nổi.
"Chúng ta còn phải tấn công thần tốc Agasukov, phải quý trọng binh lực mà Hoàng đế ban cho! Rút lui ba cây số, bố trí lính gác đề phòng tổ quan sát của địch trà trộn vào thành."
Tham mưu trưởng gật đầu, hét về phía truyền lệnh binh:
"Rút lui ba cây số!"
( Chương này bạo vì b zzzkt13579 đã đẩy kp)