Vương Trung thầm nghĩ có nếp nhăn còn hơn là bị hói.
Mà thôi, Đại Mục Sư nói đúng, chi bằng tranh thủ thời gian thư giãn một chút.
Đương nhiên, không thể để bản thân thư giãn một mình, vì vậy Vương Trung gọi với nữ hầu đang đứng bên cạnh: "Này, cô, lại đây!"
Nữ hầu giật mình, sau đó rụt rè đi tới, trông có vẻ rất sợ hãi.
Vương Trung: "Đem tất cả mỹ thực, rượu hôm nay đến cho binh lính của tôi, phải đủ đấy!"
Nữ hầu:
"Đã đưa đi rồi ạ, giống như ở đây, phần còn nhiều hơn nhiều. Đây là lão công tước đã dặn dò rồi ạ."
"Lão công tước dặn dò?"
Vương Trung cố tình không nói xưng hô là “ ba ba” ở trước mặt nữ hầu, Trái Đất của hắn có cha của hắn.
Nữ hầu không nhận ra vấn đề trong lời nói của Vương Trung, gật đầu: "Vâng ạ, chính lão công tước đã dặn dò."
Vương Trung lúc này mới yên tâm, nhưng ngay lập tức lại nhớ đến một chuyện, liền nói: "À, còn nữa, phái một ban nhạc đến đó!"
"Ban nhạc ạ?"
Nữ hầu kinh ngạc, có vẻ lão công tước không hề nghĩ đến chuyện phái ban nhạc đến.
Vương Trung gật đầu:
"Phải, ban nhạc. 'Chiến tranh đến rồi sẽ đi, chỉ có âm nhạc là trường tồn!'"
Nữ hầu: "Dạ... để tôi đi tìm quản gia."
Vương Trung gật đầu, nữ hầu lập tức xoay người chạy mất dạng.
Lyudmila Vasilyevna Melekhovna: "Anh vậy mà cả buổi chẳng sờ soạng gì cô ta."
Vương Trung: "Tôi nên sờ soạng cô ấy sao?"
"Không, anh không nên, nhưng trước đây anh đều làm thế mà, mông với ngực gì đó."
Vương Trung cúi đầu nhìn tay mình, đúng là, khó trách "ngươi nha" lại thành thục như vậy!
————
Hôm sau, Vương Trung dậy từ sớm đến nhà ăn của binh lính.
Hắn chủ yếu muốn xem thử binh lính ăn uống thế nào, đừng có suốt ngày là dưa chuột chua vô tận là được.
Có thể cung cấp cho binh lính nguồn thực phẩm dồi dào có thể nâng cao sĩ khí lên rất nhiều, cho nên các quốc gia tham chiến trên Trái Đất mới vắt não để suy nghĩ đủ mọi cách để làm phong phú thêm bữa ăn cho binh lính.
Vừa vào nhà ăn, Vương Trung đã thấy Vasili và những người khác tụ tập một chỗ uống cháo yến mạch, gặm xúc xích, trên tay Dmitri còn cầm bánh mì kẹp thịt nguội và trứng rán.
Bánh mì kẹp của Ant không phải dùng hai lát bánh mì kẹp vào nhau, mà là khoét một lỗ trên một ổ bánh mì rồi nhét đồ vào, nhìn nguyên liệu có vẻ rất đầy đặn.
Trước mặt Philippov còn có một hộp cá đã mở nắp, cá bên trong sau khi lên men nhìn có chút phồng lên - điều này làm Vương Trung nhớ đến cá herring đóng hộp ở Trái Đất, nhưng hộp cá này lại không có mùi vị đặc trưng dễ khiến người ta nhớ như vậy.
Nhìn chung cũng ổn...
Vương Trung vừa quan sát binh lính ăn uống, vừa nhận ra tất cả binh lính dưới trướng mình đều đứng dậy:
"Chào tướng quân!"
Vương Trung phẩy tay, tự mình đến khu vực lấy thức ăn.
Sau đó hắn nhìn thấy những hộp trứng cá muối chất thành núi nhỏ ở khu vực lấy đồ ăn.
Vương Trung quay đầu hỏi Vasili và những người khác:
"Sao mọi người không ăn trứng cá muối vậy?"
Trước khi xuyên không, Vương Trung từng đi ăn buffet hơn trăm tệ một người, trứng cá muối là món chỉ được phục vụ giới hạn trong một khoảng thời gian nhất định, mỗi người chỉ được lấy một đĩa nhỏ, trong đĩa chỉ có một chút xíu. Hộp ở đây thật lợi hại, mở ra là cả một đống trứng cá, nhìn chừng gần 250gr.
Nhìn thấy nhiều trứng cá muối như vậy, Vương Trung suýt nữa thì chảy nước miếng. Hắn cũng không phải đặc biệt thích trứng cá muối, nhưng từ trước đến nay, những lời quảng cáo đều coi nấm truffle và trứng cá muối là đại diện cho sơn hào hải vị, cho nên hắn nhìn thấy nấm truffle cỡ lớn sẽ chảy nước miếng, nhìn thấy nhiều trứng cá muối màu sắc bắt mắt như vậy cũng sẽ như thế.
Mấy người anh em ngồi xung quanh đều nhìn thấy vẻ mặt của Vương Trung, Vasili thay mặt mọi người hỏi: "Tướng quân, ngài rất thích trứng cá muối sao?"
Vương Trung: "À, trứng cá muối với nấm truffle, tôi khá thích."
Nói xong hắn bưng trứng cá muối, bánh mì, cháo yến mạch cùng súp kem nấm đến bàn của Vasili, cầm dao ăn định phết trứng cá muối lên bánh mì -
Ngay lúc này, mấy sĩ quan tham mưu lạ mặt bước vào nhà ăn.
Họ đã nhìn thấy quân hàm chuẩn tướng của Vương Trung từ xa, liền sải bước đi tới.
Vị thượng tá dẫn đầu chào theo nghi thức quân đội:
"Xin lỗi đã làm gián đoạn bữa ăn của ngài!"
Vương Trung nhìn tập tài liệu trong tay thượng tá, lại nhìn quân phục mà người phía sau ông ta cầm, đại khái đoán được chuyện gì.
Nói thật, hơi nhanh đấy.
Chẳng lẽ tối qua Đại Mục Sư đã làm gì đó?
Có vẻ câu trả lời của hắn khiến Đại Mục Sư rất hài lòng?
Vương Trung buông dao ăn xuống, xoa xoa tay nói: "Không sao. Công vụ là quan trọng. Có chuyện gì vậy?"
Thượng tá lấy tài liệu trong tập ra, đọc: "Mệnh lệnh, căn cứ vào thành tích xuất sắc của Aleksei Konstantinovich Rokossovsky trong chiến dịch quân sự tại Loktev từ ngày 6 tháng 7 đến ngày 9 tháng 7, phong hàm thiếu tướng."
Vương Trung cũng là người từng trải, gật đầu rồi hỏi: "Còn một mệnh lệnh nữa đâu? Không lẽ để một thiếu tướng như tôi đi quản kho dưa chuột muối chứ?"
Vasili nói: "Có thể là quản xưởng may quân phục, xưởng may quân phục lớn cũng là đơn vị cấp sư đoàn."
Vương Trung trừng mắt nhìn Vasili.
Vasili: "Ý là đi thông cống hả? Hiểu rồi."
Vương Trung: "Đừng nói mấy chuyện đó lúc ăn cơm!"
Thượng tá: "Bây giờ có thể công bố mệnh lệnh được chưa ạ?"
Vương Trung làm động tác mời.
Thượng tá: "Bộ tư lệnh dự định thành lập Sư đoàn bộ binh 151..."
"Sao lại là bộ binh nữa vậy!"
Vương Trung than oán.
Thượng tá liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục đọc mệnh lệnh:
"Thành lập Sư đoàn bộ binh 151, do thiếu tướng Aleksei Konstantinovich Rokossovsky giữ chức vụ sư đoàn trưởng."
Nói xong thượng tá xếp hai bản mệnh lệnh lên nhau, đưa cho Vương Trung.
Sau khi Vương Trung nhận lấy, vị thiếu úy phụ trách quân trang bước lên một bước, giơ bộ quân phục và quân hàm thiếu tướng của Vương Trung lên.
Vương Trung:
"Khoan đã, sao chỉ có lệnh bổ nhiệm và thăng chức của tôi? Biên chế sư đoàn của tôi đâu? Còn cả những thứ như địa điểm đóng quân thì sao?"
Thượng tá: "Những việc này đang được tham mưu trưởng sư đoàn Pavlov xác nhận."
À, thì ra là vậy.
Vương Trung lại hỏi:
"Vậy sĩ quan tham mưu và thư ký của tôi đã đến chưa?"
"Sĩ quan tham mưu nào ạ?"
Vị thượng tá có vẻ nghi hoặc:
"Tôi chỉ phụ trách truyền đạt mệnh lệnh, việc này xin ngài bàn bạc với tham mưu trưởng sư đoàn."