Lão gia tử gật đầu: “Mỗi lần Tiểu Thẩm nói đến Hạ quốc thì ánh mắt của hắn đều sẽ sáng lên. Chúng ta không cần phải lôi kéo hắn, bởi vì hành động đầu tư hơn 20 tỷ vào quốc nội đã thể hiện rõ khuynh hướng của hắn.”
“Ngươi biết không? Có thể gặp được một thanh niên tài giỏi trẻ tuổi lại còn trung thực và khiêm tốn như Tiểu Thẩm, ta thật sự rất vui vẻ. Với tầm nhìn rộng lớn và những hiểu biết sâu sắc, suy nghĩ độc đáo của hắn, ta tin rằng trong tương lai, thế giới nhất định sẽ có một vị trí dành cho hắn. Nói không chừng sau này, sẽ có rất nhiều việc mà chúng ta cần hắn giúp đỡ.”
Lưu Huy nói: “Cho nên ngài đã đưa thông tin liên lạc cá nhân của mình cho hắn.”
Lão gia tử cười ha ha, nói: “Người ta đã cho chúng ta 20 tỷ ngoại tệ rồi thì chúng ta cũng không thể phụ tấm lòng của người ta được chứ. So sánh với bốn người kia ở đảo Hồng Kông thì ta càng thích người trẻ tuổi này hơn.”
Lưu Huy: “Lão gia tử, những gì hắn nói về vấn đề của Bắc Tô quốc vào lúc cuối, có phải đáng báo động hay không?”