Nại Cách Lý Tư nghe thấy câu trước còn đang rất vui mừng, nghĩ rằng chuyện làm ăn sắp tới, cho dù chỉ cán năm trăm ma tinh cũng kiếm được bộn tiền, lần trước thông qua trung gian bán, 2500 ml cũng chỉ bán được hơn 1500 ma tinh.
Hiện tại không có người trung gian, một bình 100 ml, bán năm trăm ma tinh cũng lời hơn gấp tám lần so với lần trước.
Nhưng mà câu cuối cùng lại khiến cho mắt của Nại Cách Lý Tư tối sầm lại: “Không có tiền ngươi chém gió cái gì vậy!”
“Có tiền thì ta còn cần phải phục vụ cho Lực Áo Nạp Đức sao!” Thiểm Điện càng lớn tiếng hơn gào thét lại: “Sừng bị gãy của ta một bình e rằng không đủ, nếu như cần ba năm bình bảy tám bình, ta lại càng không mua nổi, nhưng mà chỉ có dịch tinh hoa cũng vô dụng, còn cần có Thánh quang kích hoạt nữa, mới có thể phát huy tác dụng, ta đi đâu tìm Thánh quang đây.”
Lời còn chưa nói hết, đã thấy từ chỗ của An Cách lóe lên ánh sáng thánh khiết.
Không thể cản lại được sự vướng víu của Thiên Sứ khô lâu, An Cách không thể không thu hồi lại tay phải đang thăm dò trong An Tức phong, phóng ra thuật Tịnh Nhan để chữa trị cho nó, mắt trần có thể thấy da thịt nhanh chóng sinh trưởng bên trên khô lâu.
Thiểm Điện trợn to mắt nhìn một hồi, lại khó có thể tin nhìn về phía Nại Cách Lý Tư.
Chỉ thấy Nại Cách Lý Tư nhíu nhíu mày: “Thế nào? Muốn mua không? Năm trăm ma tinh một bình, tặng Thánh quang trị liệu.”
Trời đã sáng, An Tức phong dần dần ngừng lại, An Cách rời khỏi hố to thì bị một con kỳ lân ôm lấy đùi: “Đại nhân, cưỡi ta đi, ngài cưỡi ta đi, chỉ cần ngài cho ta đủ dịch tinh hoa để cho sừng của ta mọc ra, ta toàn tâm toàn ý phục vụ cho ngài, đại nhân cưỡi ta đi.”
Đẩy mãi không được, An Cách đành phải cưỡi lên, tiểu cương thi không nói hai lời cũng cưỡi lên trên, thiên sứ không lâu cũng cưỡi lên, cuối cùng Nại Cách Lý Tư cũng đặt mông ngồi lên.
Thiểm Điện có việc cầu người nên không thể không miễn cưỡng vui cười, chở theo bốn ‘người’ chạy về phía phương xa.
Trở lại mặt trận chiến đấu ngày hôm qua, chiến trường sớm đã được dọn dẹp gần xong, phần lớn người đều đang di chuyển đến Hàn Băng thành, những người còn lại cũng tiến vào trong lều vải, chờ đến khi trời vừa sáng, những cái lều đó cũng cần phải lấy đi, loại lều có thể chống chịu được An Tức phong chính là đồ tốt, ai cũng muốn.
Vì những chiến lợi phẩm này, đêm qua, Lư Sắt và An Na đại điện cho Hàn Băng thành, Phỉ Lâm và Lệ Sa đại diện cho Vu Yêu thành cãi nhau một trận, chủ yếu là để xác định quyền sở hữu của những chiến lợi phẩm này.
Nhưng mà trước lúc này, bọn hắn còn phải đợi An Cách quay về, cho An Cách xem qua chiến lợi phẩm, để An Cách chọn trước.
“Đại nhân, đây là huy hiệu thần kỵ được tìm thấy ở trên người Lực Áo Nạp Đức, không biết tại sao, có ký hiệu vẫn luôn lóe sáng, loại đồ này, chỉ có đại nhân mới có thể khống chế.” Lệ Sa dâng lên một cái huy hiệu tinh xảo.
An Cách tiện tay nhận lấy, sự chú ý không ở bên trên những chiến lợi phẩm này, mà là trên viên thạch tuyền không khô ở trong doanh trại kia.
Thạch tuyền không khô đã được người của Quang Minh giáo hội đặt ra ngoài vào ngày hôm qua để lấy nước uống, nhưng sau khi doanh trại bị công phá, không có ai cất nó đi, sau một trận An Tức phong quét qua, dưới đáy nó đã ngưng tụ ra một vũng nhỏ chất lỏng màu đen.
An Tức phong ngưng tụ ra chất lỏng gì, dịch hóa khí tức tử vong sao?
“Chắc là, thứ được ngưng tụ ra từ khí tức tử vong nồng nặc.” Mọi người cùng tiến tới vây xem, nghiên cứu một hồi lâu, mới có kết luận, sau đó có người hỏi: “Có ích lợi gì không?”
“Trước tiên đừng bàn luận xem nó có ích lợi gì, cứ đựng vào trước, hình như nó đang tiêu tan.” Ba chân bốn cẳng muốn đựng nó vào, nhưng đợi đựng nó vào, mọi người lại phát hiện thứ này rất kỳ lạ, nó thật ra cũng không tính là chất lỏng, giống với sương mù hơn, khẽ động vào thì nó sẽ tiêu tan, nó tản ra sẽ biến mất, giống như sương mù đông đặc, chỉ là càng ngưng thật.
Một hồi bận rộn, có khoảng hai trăm ml ‘dịch’ tử tức được cất vào trong một cái bình thủy tinh một trăm ml, những cái khác đều đã tiêu tán hết.
Đậy nắp lại, sau khi đợi nó im lặng lắng đọng, vậy mà chỉ còn lại một nửa, nói cách khác, chỉ có một phần tư được chứa trong đó, còn lại đều tiêu tan, Phỉ Lâm đau lòng giậm chân đập ngực.
“Đại nhân, những dịch tử tức này và thạch tuyền không khô có thể để lại cho ta nghiên cứu được không?” Phỉ Lâm hỏi.
Hắn ta vô cùng tò mò về loại dịch tử tức này, An Tức phong đã thổi qua hơn ngàn năm, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy trạng thái ‘dịch’ của An Tức phong, không cần nghĩ, trong đó chắc chắn ẩn chứa vô số bí mật, nói không chừng có thể giải đáp nguồn gốc của An Tức phong.