Ngoại trừ thu mua lương thực, Ngân Tệ còn tự chủ trương mua thêm vải vóc, nông cụ, các loại hạt giống, còn đặt hàng thiết liệu, bánh xe, hắn ta tiến vào Hàn Băng thành, cũng đến khu trồng trọt của An Cách dạo một vòng, đại khái nhìn ra thế giới kia thiếu cái gì.
À, thay vì nói thiếu thứ gì, ngoại trừ nước và đá tảng, thì nơi đó cái gì cũng thiếu.
Một thương nhân tốt, không nên đợi khách hàng đưa ra nhu cầu, mà phải nên cố gắng khai thác nhu cầu của người sử dụng, không có nhu cầu thì tạo ra nhu cầu.
Đêm nay, Ngân Tệ mang theo một bình dịch tinh hoa thần thánh, chia ra một chút xíu dùng thử, đánh xe ngựa đến quán trọ ở gần trụ sở của Thánh Phong quân, sau khi vào ở, bày ra một bàn hoa tươi ở trên cửa sổ.
Đêm khuya, một vị nữ nhân khoác áo choàng gõ cửa phòng của hắn ta.
Vén áo choàng lên, người tới lộ ra một gương mặt đoan trang thánh khiết, từ trên gương mặt này, có thể cảm nhận được khí chất cao quý thánh khiết, nếu như là người tâm địa xấu xa, rất dễ mặc cảm tự ti.
Trước kia Ngân Tệ thường xuyên không dám nhìn thẳng vào gương mặt này, nhưng mà bây giờ hắn ta cũng không còn loại cảm giác này nữa.
“Xin chào, Mạt Đặc Lệ tu hầu.” Ngân Tệ để tay lên ngực chào hỏi.
“Là ngươi? Ngươi không chết?” Mạt Đặc lệ hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thần kỵ sĩ của Thánh Phong quân đã chết rồi, quan tiếp liệu cũng đã chết, tiểu đội thánh kỵ sĩ cũng chết, còn chết mười tên mục sư và mười tên thuẫn sĩ trọng giáp, bảy mươi nỏ thủ danh kiếm, còn có hai tên thánh hầu đã từng được huấn luyện đặc biệt, nhưng Địa Tinh thương nhân đi tìm hiểu tin tức đầu tiên lại không chết?
Mạt Đặc Lệ là một trong số ít những người biết thân phận của Ngân Tệ, bởi vì hai vị thánh hầu đi theo bên cạnh hắn ta, chính là do Mạt Đặc Lệ đưa tới.
“Ta không chết, ta dùng một vài đồ quý giá, đổi lại sinh mạng và tự do, sau đó chạy trốn về đây.” Ngân Tệ thuận miệng bịa ra một lý do: “Ta còn tìm được thứ mà Lực Áo Nạp Đức thật sự muốn tìm.”
Mạt Đặc Lệ khẽ cau mày, vẻ mặt không giận mà uy: “Có ý gì?”
Ngân Tệ không nói gì, dứt khoát đặt dịch tinh hoa thần thánh chia ra dùng thử lên trên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía của Mạt Đặc Lệ.
Mạt Đặc lệ vẫn còn muốn giả vờ dáng vẻ uy nghiêm, nhưng lông mày run rẩy đã lộ ra tâm trạng của nàng ta. Cầm lấy bình nhỏ dùng thử đổ lên trên tay, hít hà, sau đó có chút vội vàng vỗ lên mặt.
Cho dù là hương vị, xúc cảm, hay là tốc độ hấp thu, đều thể hiện đây chính là dịch tinh hoa phiên bản cô đặc được các quý phu nhân lưu truyền gần đây, cô đọng mới là tinh hoa, tinh hoa trong tinh hoa. Quả nhiên, Địa Tinh trước mắt đã tìm được thứ mà Lực Áo Nạp Đức thực sự muốn tìm.
Mạt Đặc Lệ hít một hơi thật sâu, lộ ra một nụ cười: “Ngươi có suy tính gì?”
Ngân Tệ trực tiếp lấy ra một bình đẩy lên trước mặt Mạt Đặc Lệ: “Bán đi, ngươi bán bao nhiêu ta không quan tâm, ta lấy một ngàn ba trăm ma tinh giá vốn.”
Trái tim Mạt Đặc Lệ đập nhanh, nếu như bán đi một ngàn rưỡi, vậy chẳng phải mình có hai trăm ma tinh tiền hoa hồng sao?
Đây là giá niêm yết của dịch tinh hoa phiên bản cô đọng, có vài phu nhân còn tăng chút giá lên, gấp đôi cũng không phải là vấn đề.
Có lẽ rất nhiều người không hiểu giá trị của hai trăm ma tinh, một trang viên nhỏ có sân rộng ba ngàn mét vuông, tầng trệt ba trăm mét vuông, cũng không dùng đến hai trăm ma tinh, một bình kiếm được một trang viên?
Trong lòng Mạt Đặc Lệ thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng vừa mới nghĩ tới kết cục của Lực Áo Nạp Đức, nàng ta lại do dự, sau khi do dự đủ kiểu, nàng ta nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: “Lấy Thánh quang ra thề, sau khi bán đi dịch tinh hoa thần thánh, mỗi bình sẽ giao cho Ngân Tệ hội trưởng một ngàn ba trăm ma tinh.”
Theo lời của nàng ta, một ấn ký lời thề ngưng hiện ở trước mặt nàng ta. Sau khi Ngân Tệ đưa tay nhận lấy, Mạt Đặc lệ cầm dịch tinh hoa trên bàn lên.
“Còn nữa, Mạt Đặc Lệ tu hầu, ngài có biết vết tích ăn mòn không?” Ngân Tệ nhìn chằm chằm vào mắt của Mạt Đặc Lệ hỏi.
Bốn chữ ‘vết tích ăn mòn’ vừa ra khỏi miệng, trong mắt Mạt Đặc Lệ lóe lên tinh quang, rõ ràng có thể cảm nhận được sát ý trong mắt.
Ngân Tệ theo bản năng nắm lấy chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình, vội vàng nói: “Ngươi còn thuốc không?”
Đôi mắt của Mạt Đặc lệ nhìn chằm chằm vào Ngân Tệ, không nói một lời, nhưng vẻ uy nghiêm thánh khiết trên mặt tất cả đều không thấy, thay vào đó là sát khí dào dạt.
Ngân Tệ biết mình đã thành công, hắn ta cố ý sau khi ký thề ước Thánh quang mới nhắc đến chủ đề này, chính là vì sợ Mạt Đặc lệ sẽ đập chết hắn ta ngay tại chỗ, mà ‘còn có thuốc không’ cũng là một kiểu thăm dò.