“Sống rồi đúng không? Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi, nếu không sống, ta đồng ý trả lại tiền cho các ngươi, quá mệt mỏi, cây này mà các ngươi cũng có thể trồng chết được, bái phục.” Nại Cách Lý Tư thở dài.
...
An Đông Ni thông qua một lối đi bí mật dài rời khỏi văn phòng giáo hội, đi theo con đường quen thuộc về phía mật thất.
Con đường này An Đông Ni đã đi qua nhiều năm, từ sau khi trở thành Đại chủ giáo, hắn ta đã bí mật kiến tạo mấy cứ điểm, tiến hành làm một vài chuyện không thể thực hiện trong giáo đình.
Việc lựa chọn cứ điểm thì không thể cách giáo đình quá gần, nếu không sẽ bị chú ý đến, cũng không thể quá xa, nếu không qua lại sẽ mất quá nhiều thời gian.
Nhưng mà an toàn nhất thật ra là truyền tống trận lui tới, chẳng qua số người sử dụng đại trận truyền tống trong giáo đình kia rất nhiều, rất không tiện.
An Đông Ni đang chuẩn bị xây dựng một truyền tống trận chuyên dụng trong văn phòng của mình, nếu như có thể thành công, đến lúc đó lui tới sẽ thuận tiện hơn nhiều, truyền tống trận một cửa, chẳng ai biết ngươi truyền đến nơi nào.
Nhưng mà chuyện này liên quan đến vấn đề an toàn, khiến rất nhiều người kịch liệt phản đối, tỷ lệ thành công không cao lắm, dù sao Quang Minh giáo hội không phải một mình hắn ta là có thể làm chủ, có không ít đối thủ một mất một còn, trong đó có hai người là đối đầu với hắn ta, cho dù là chuyện giáo khu của hắn ta, đối phương cũng thích khoa tay múa chân vào.
Giáo khu nhân loại có hai vị Đại chủ giáo, An Đông Ni và Ni Cổ Lạp, cộng thêm một vị Đại chủ giáo giáo khu Trầm Luân chi địa, ba vị Đại chủ giáo đều là ứng cử viên tiềm năng của chức Giáo Hoàng hạ giới.
Theo tuổi tác của Giáo Hoàng đương nhiệm càng lúc càng lớn, lúc nào cũng có khả năng được Chúa gọi đi, ba vị Đại chủ giáo cạnh tranh tiến vào tình trạng kịch liệt.
Nhưng chủ yếu là hai vị Đại chủ giáo khác đang cạnh tranh, An Đông Ni hận không thể khiến mình phủi sạch quan hệ, lần trước hắn ta cũng đã có cơ hội trở thành Giáo Hoàng, cuối cùng không thể không giả chết thoát thân, không nghĩ tới đi lòng vòng, mấy chục năm sau lại phải đối mặt với tình cảnh tương tự.
An Đông Ni thực sự hận không thể kéo lỗ tai của hai người đó hét lớn lên: Ta không muốn trở thành Giáo Hoàng.
Đáng tiếc, cho dù hắn ta thật sự có làm như vậy, người khác cũng sẽ không tin, nếu như không muốn làm Giáo Hoàng, vì sao giáo khu dưới sự quản lý của ngươi phát triển tốt như vậy?
Tại sao người dân trong giáo xứ của ngươi an cư lạc nghiệp? Tại sao quan hệ của ngươi với những người cai trị giáo xứ lại tốt như vậy? Tại sao chỉ số liêm chính của giáo sĩ lại cao như vậy? Có phải là ngươi đang muốn biểu hiện sự cạnh tranh Giáo Hoàng hạ giới tiếp theo đúng không?
An Đông Ni một miệng khó nói.
Bề ngoài, hắn ta là một vị Đại chủ giáo trung niên chưa tới sáu mươi tuổi, tuổi già sung sức, nhưng trên thực tế lại là một vong linh già sống không biết bao nhiêu ngàn năm rồi, chuyển sinh Hắc Võ Sĩ, chuyển sinh người sống nhiều như vậy, luận kinh nghiệm trị chính, hắn ta nhắm mắt cũng tốt hơn hai người khác mười lần.
Cho dù là tình huống gì, hắn ta đều có cách tương ứng, hơn nữa ra tay ngoan độc, ánh mắt sắc lẹm, các loại ma pháp phát hiện nói dối cũng không có dùng tốt hơn hai mắt của hắn ta.
Ví dụ như cứu trợ thiên tai, các giáo khu khác đều là gióng trống khua chiêng, kêu gọi tín đồ quyên góp tiền, một đường đánh chiêng đánh trống đưa đến khu vực thiên tai, trên đường tiêu hao bảy tám phần vật tư tự tay đưa cho nạn dân, thu hoạch từng đợt tín ngưỡng, lấp đầy từng túi tiền, còn về chết bao nhiêu người không ai để ý.
An Đông Ni thì không làm như vậy, hắn ta sẽ kêu gọi tín đồ quyên góp, dùng tiền quyên góp ra nhiệm vụ cho công hội lính đánh thuê và thương hội, để cho bọn họ vận chuyển vật tư lương thực đến khu vực thiên tai.
Sau đó, các nạn nhân được tổ chức lại, tự cứu mình khôi phục sản xuất, sau đó sử dụng sản lượng phục hồi sản xuất, bù đắp cho các khoản quyên góp đã bỏ ra, sau đó in một loạt các thư cảm ơn và huy chương, phân phát cho các tín hữu quyên góp.
Mà những khoản quyên góp kia, sẽ dùng hình thức phụ cấp phân cho các mục sư đi ra ngoài tổ chức cứu trợ thiên tai, cũng chẳng khác nào nói, một vòng quyên góp, từ chỗ của tín đồ chảy vào túi của giáo sĩ, nhưng mỗi người đều nhận được lợi ích, nạn dân cũng được cứu viện.
Nhà tài trợ thì được khen ngợi và cảm ơn, cực kỳ hài lòng, bên phía thương hội và công hội lính đánh thuê đã hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch phần thưởng, giảm chi phí vận chuyển, nạn nhân thì nhận được thực phẩm và vật tư, có thể sống sót và xây dựng lại nhà cửa, khôi phục sản xuất.