TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 109: Đại Nhân Cưỡi Ta Đi! (1)

Thiểm Điện nhìn thấy không có ai đuổi theo nó, cũng dừng lại, quay người lại thò đầu nhìn qua, giống như một con hươu bào ngốc: “Các ngươi đang đào cái gì vậy?”

Không ai để ý đến nó, tất cả mọi người đều tập trung đào đất, Nại Cách Lý Tư ngay cả cái chân trước nhỏ ngắn của mình cũng sử dụng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của bọn hắn, trong lòng Thiểm Điện nhất thời có dự cảm không tốt, hết nhìn đông tới nhìn tây đều không thấy có nơi nào có thể trú ẩn được, không khỏi suy nghĩ: Mình có nên đào hố không? Nhưng mà vừa nhấc móng lên, nó đã gạt bỏ chủ ý này.

Gió càng lúc càng lớn, Thiểm Điện giật nảy mình run rẩy, loại gió này, làm sao lại có chút âm lãnh vậy?

Cuối cùng trước khi An Tức phong nổi lên, đã đào được một cái hố to có thể chứa được tất cả mọi người, mấy người An Cách còn bình thường, chiếm chỗ nhất chính là Nại Cách Lý Tư, đừng thấy nó ngắt đầu bỏ đuôi chỉ dài có nửa thước, nhưng phần cổ, đuôi và cánh thịt chiếm quá nhiều chỗ, một mình nó ít nhất cũng phải chiếm không gian của năm sáu bộ khô lâu, chỉ có thể đào lớn một chút.

Gió thổi tới vù vù, đưa suy nghĩ của An Cách về đồng hoang mấy tháng trước, nhịn không được thò tay ra ngoài, để An Tức phong quấn quanh ngón tay mình, dẫn dặt luồng khí tức âm lãnh đó xuống dưới.

Một cái đầu ngựa to lớn xuất hiện ở cạnh hố, run rẩy nhìn quanh.

Tất cả mọi người đưa mắt tập trung lên trên người nó, dọa cho nó rụt đầu về.

Sau một hồi khá lâu, e rằng vẫn do An Tức phong quá khó chịu, mà móng của nó thì không thể nào một mình đào được một cái hố có thể dung thân, giữa việc bị đánh chết và bị gió thổi chết, khó khăn lựa chọn cái đầu tiên.

Lấy móng che trước mặt, Thiểm Điện giả vờ như không nhìn thấy gì, cái mông trượt vào trong hố, đẩy Nại Cách Lý Tư sang một bên.

Nại Cách Lý Tư muốn nổi giận, nhưng suy nghĩ một chút vẫn cố nhịn, với tình huống này mà đuổi nó ra ngoài, thì chẳng khác nào để nó đi chết, An Tức phong không quan tâm nó là thú một sừng hay là thú nhiều sừng, tất cả đều thổi chết hết.

Trong hố yên tĩnh trở lại, nửa ngày không nghe thấy tiếng động, Thiểm Điện khẽ buông móng đang che hai mắt lại xuống, một nắm đấm nhanh chóng phóng tới, một quyền đánh lên trên mặt của nó, đánh cho nó mắt nổ đom đóm.

Thiểm Điện không dám phản kháng, hai vó ôm lấy đầu, ôm mang theo quyết tâm thà bị đánh chết chứ không chịu ra ngoài.

Sau khi đánh nó một hồi, tiểu cương thi hài lòng ngồi xuống lại, Thiên Sứ khô lâu cũng buông hai tay đang nắm chặt ra, trong lòng bàn tay của nó cầm hai luồng Thánh quang nhỏ không thể thấy, nói rõ thái độ nếu Thiểm Điện dám đánh trả lại thì sẽ đập tới.

Lại qua một hồi lâu, Thiểm Điện không phát hiện có động tĩnh gì nữa, lúc này mới lặng lẽ buông móng ra, lúc này đã không ai để ý đến nó, tiểu cương thi và Thiên Sứ khô lâu đều học theo dáng vẻ của An Cách, đưa tay thò vào An Tức phong.

Tiểu cương thi đã từng thử, chỉ dám thò ra một ngón tay xương, chạm vào một hồi là vội vàng rụt về, run rẩy rùng mình một cái, run rẩy giống như xương cốt của nó đều gãy rời.

Thiên Sứ khô lâu học theo, thò một ngón tay ra, sau đó rùng mình rụt về, một hồi lại thò ra, làm không biết mệt.

Duy chỉ có Nại Cách Lý Tư là vẫn còn đang nhìn nó từ trên xuống dưới.

Thiểm Điện thở phào nhẹ nhõm, di chuyển cái mông để làm mình thoải mái hơn.

Nại Cách Lý Tư vẫn nhìn nó chằm chằm, Thiểm Điện nhịn không được lại di chuyển cái mông, Nại Cách Lý Tư nhìn chằm chằm vào nó, nó đều không ngừng di chuyển cái mông, đứng ngồi không yên.

Cuối cùng vẫn là Nại Cách Lý Tư phá vỡ sự yên tĩnh: “Ngươi trở thành thú cưỡi của Lực Áo Nạp Đức như thế nào? Kỳ lân các ngươi không phải là vật cưng của thiểm điện sao?”

Thiểm Điện nhếch miệng, cô đơn nói: “Có sừng mới là vật cưng, không có sừng thì là đồ bỏ đi.”

“Cho nên, ngươi bị đuổi ra ngoài?” Nại Cách Lý Tư vừa nghe đã hiểu, bất kì giống loài nào đều có quy luật đào thải của mình, giống loài có số lượng càng ít ỏi, quy luật đào thải càng tàn khốc.

Xã hội loài người, cho dù mù què, còn có thể tìm được bạn đời, nhưng loài vật hiếm có thì khác, ví dụ như kỳ lân và cự long.

Chỉ cần có một khuyết điểm nhỏ là sẽ đánh mất ngay quyền giao phối, bởi vì số lượng của những giống loài này quá ít, không chịu đựng nổi cái giá phải trả của việc truyền lại bất kỳ khiếm khuyết nào.

Mà sừng của kỳ lân, đó không còn phải là khuyết điểm nữa, mà chính là bộ phận quan trọng nhất, kỳ lân không có sừng chỉ có thể được coi là ‘ngựa’, cho nên Thiểm Điện nghe thấy người khác gọi nó là ngựa, mới có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Cự Long nhất tộc cũng như thế, con rồng nào có khuyết điểm sẽ bị đuổi đi ngay, bị tước đoạt quyền giao phối, mặc cho bọn chúng tự sinh tự diệt.