Gặt hái cây trồng xong, sắc trời đã từ từ trở tối, rất nhanh đã đến chạng vạng tối.
Thân lúa được bó lại thành từng bó, được Thiểm Điện kéo tới hố to bên cạnh mà tiểu cương thi đã đào ra.
Gió dần dần lớn lên, An Cách nhất định phải cất hết tất cả cây trồng vào trong hố, trước khi An Tức phong thổi tới, nếu không thổi một đêm, lúa thóc sẽ hóa thành bột.
Không kịp tuốt hạt, An Cách một liềm lại một liềm, cắt hết bông lúa, bỏ vào trong đáy hố phủ kín.
Sau khi đã cắt hết bông lúa xong, mọi người cũng nhảy vào trong hố, dứt khoát nằm ở bên trên bông lúa, An Tức phong cuối cùng cũng thổi lên, thổi qua vù vù.
Nại Cách Lý Tư gạt bông lúa ra tạo thành một cái hố nhỏ, giống như một con cự long nằm lên đống của cải, thoải mái co người lại, cảm thán nói: “Ngươi thật sự đã làm được, trong vòng một ngày hoàn thành gieo hạt rồi thu hoạch, cái vùng đất hoang dã rộng lớn này cũng có thể hóa thành ruộng tốt phì nhiêu, ngươi thay đổi cả thế giới rồi đấy.”
An Cách nghiêng đầu, còn chưa lên tiếng, Thiểm Điện đã xem thường nói: “Thay đổi gì chứ, một ngày mệt gần chết làm hết hai trăm mẫu ruộng, trong một năm không tính mùa đông, nơi này có mùa đông sao? Tính ba trăm ngày, cũng mới có sáu vạn mẫu, lương thực sản xuất từ sáu vạn mẫu đất thì có thể thay đổi được cái gì?”
“Thế giới loài người mà trồng, đều là mấy trăm vạn mẫu đất, còn có các loại cây công nghiệp, hoa cỏ cây cối hoang dại cũng có tới hơn vài tỷ mẫu đất, thế giới này quá cằn cỗi, ngay cả bó củi cũng không có, sống thôi cũng đã rất khó khăn rồi, còn không bằng cắt cổ chuyển sinh thành sinh vật bất tử tập thể cho rồi.” Thiểm Điện vẫn độc mồm độc miệng như trước đây.
Có đủ thời gian ở trong An Tức cung, An Cách có thể một lần trồng ba trăm mẫu, nhưng ở trên cánh đồng hoang vu thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, lý do an toàn, một lần diện tích gieo hạt của hắn giảm xuống còn hai trăm mẫu.
“Ha ha.” Nại Cách Lý Tư ném cho nó một ánh mắt khinh bỉ: “Một mình An Cách trồng, một ngày hai trăm mẫu, nhưng nếu có những người khác kết hợp lại, gieo hạt tưới nước thu hoạch, An Cách chỉ phụ trách gia tốc Quang Hoàn, ngươi cảm thấy một ngày có thể trồng được bao nhiêu mẫu?”
Thiểm Điện há to miệng, nói không ra lời, quả thực, nếu có người kết hợp, An Cách một ngày ít nhất có thể phóng ra ba lần Quang Hoàn, thời gian cũng sẽ không nhanh giống như hiện tại, một lần gia tốc ba bốn trăm mẫu cũng có thể, vậy thì đã hơn một ngàn mẫu, một năm gần ba mươi vạn mẫu.
“Hơn nữa ngươi không cảm thấy sản lượng của những cây trồng này rất cao sao? Sản lượng trên một mẫu ít nhất gấp ba lần so với cây trồng bình thường, nhưng mà ngươi nói cũng đúng, thế giới này quá cằn cỗi, có nhiều lương thực hơn nữa cũng không thay đổi được gì.”
Thiểm Điện líu lưỡi, ba mươi vạn mẫu, sản lượng tăng gấp ba lần, tức là gần một trăm vạn mẫu sản lượng, rất nhiều công quốc quy mô tầm trung cũng chưa chắc có thể có được nhiều sản lượng lương thực như vậy.
Mà tất cả những thứ này, đều chỉ có một mình An Cách làm ra, gọi là thay đổi thế giới thật đúng là không sai.
Thiểm Điện mạnh miệng nói: “Không thể nào trồng nhiều như vậy được, Quang Hoàn thì không cần tiêu hao sao, cũng không thể mở ra mỗi ngày được mới đúng.”
Vấn đề này Nại Cách Lý Tư lại thật sự không để ý đến, chuyển qua hỏi An Cách: “Ngươi mở Quang Hoàn ra thì cần tiêu hao thứ gì?”
“Hai ngàn hồn diễm.” An Cách đáp lời.
Mở Quang Hoàn trong ba giờ, cần tiêu hao hơn hai ngàn ngọn hồn diễm, mức tiêu hao này thật ra nhiều hơn so với việc chuyển cùng một trọng lượng lương thực trong An Tức cung, nhưng đừng quên, chuyển dời là chi phí vận chuyển, còn Quang Hoàn thì lại là chi phí sản xuất.
Hơn nữa An Cách còn rất vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được nơi có thể sử dụng hồn diễm, hiện tại càng ngày càng có nhiều tín đồ, mỗi ngày hắn đều có thể nhận được một hai ngàn ngọn hồn diễm, chất đống ở trong tay cũng không biết dùng như thế nào. Cho dù mỗi ngày mở một lần Quang Hoàn cũng có thể đảm bảo cân bằng thu chi.
Chỉ cần tiêu hao tín niệm của tín đồ, có thể liên tục không ngừng sản xuất lương thực, điều này thật đúng là buôn bán không vốn một vốn bốn lời, Thiểm Điện độc miệng lần này cũng không tìm thấy chỗ nào để xỉa xói được nữa, oán hận cắn một cái lên bông lúa ở dưới thân.
Vừa nhai một cái, nó hơi nghi hoặc một chút, lại cẩn thận nhai vài cái, đôi mắt của nó đột nhiên sáng lên, khiếp sợ nói: “Ngon quá, siêu ngon luôn, lúa thóc cực kì ngon.”
Ba câu ‘ngon’ liên tiếp, khiến cho Nại Cách Lý Tư cũng tò mò, đáng tiếc nó không ăn được gì, chỉ có thể hỏi: “Ngon như thế nào?”
“Thơm, ngon, mềm dẻo, khẽ cắn đã vỡ ra, từng hạt rõ ràng, còn ngon hơn cả nguyệt lượng cốc, là món ngon nhất của Tinh Linh.” Thiểm Điện kích động không thôi, đang muốn cắn một cái xuống dưới tiếp, lại bị tiểu cương thi nhào tới, dùng đầu húc nó một cái.