Đùng! Phía trước không có vật gì, nhưng rõ ràng là đã đánh trúng thứ gì đó, phát ra âm thanh giao kích ‘đùng’ một tiếng, ánh sáng trên tay Thiên Sứ khô lâu cũng bởi vì va chạm mà sáng lên một cái, chiếu ra một hư ảnh mơ hồ.
Không đợi mọi người nhìn thấy rõ là thứ gì, Thiên Sứ khô lâu lại đập tới một quyền khác, đùng! Lại là âm thanh giao kích.
Hai nắm đấm của Thiên Sứ khô lâu giống như pháo, đùng đùng đùng, đùng đùng đùng, xuất kích liên hoàn, âm thành giao kích nối thành một mảnh.
Nó và tiểu cương thi bình thường đùa giỡn cũng không chỉ là đùa giỡn, rất nhiều kỹ năng chiến đấu và kỹ năng đi săn của sinh vật, luyện tập ra từ trong những lúc ầm ĩ với nhau.
Va chạm liên tục, không ngừng lấp lóe, mượn ánh sáng mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ kẻ địch chiến đấu với Thiên Sứ khô lâu là gì, đó chính là là một đám sương mù hình người, tay cầm hai thanh dao găm bóng ma, nhanh chóng đâm tới.
“Là u hồn chiến sĩ!” Nại Cách Lý Tư nhìn thấy rõ ràng vội vàng cảnh báo.
An Cách nghiêng đầu nhìn về phía nó.
Nại Cách Lý Tư thở dài: “Có phải ngươi không biết u hồn võ sĩ là gì phải không?”
An Cách gật gật đầu.
“Ngươi biết u hồn không? Còn nhớ tiểu sủng vật mặt đen của Phỉ Lâm không? Vậy ngươi có biết hắc võ sĩ không? U hồn võ sĩ giống như hắc võ sĩ, là linh thể có được thực thể, khác với u hồn võ sĩ không có trí tuệ, hắc võ sĩ có trí tuệ, giống như sự khác nhau giữa cương thi và Vu Yêu.”
“Nhìn các loại như thủ hộ vệ, tốt nhất vẫn là không có trí tuệ, linh hồn có trí tuệ ở lại đây hơn ngàn năm, e rằng đã sớm chạy đi.”
Sau khi nói xong, Nại Cách Lý Tư lại mắng: “Ta là thần Tri Thức, không phải thần bình thường, đừng có hỏi những thứ bình thường như thế này nữa.”
“Ồ, Quân Vương đi đâu?” An Cách lập tức nghĩ đến vấn đề mình muốn biết nhất cũng không phải là vấn đề bình thường.
“...” Nếu như không phải đã biết tính cách An Cách, Nại Cách Lý Tư sẽ cảm thấy hắn cố ý, nào có thể lấy đao đâm vào vết thương của người khác như thế này?
Ngay khi An Cách và Nại Cách Lý Tư đang trò chuyện trong khoảng thời gian này, trận chiến giữa Thiên Sứ khô lâu và u hồn võ sĩ tiến vào giai đoạn gay cấn, Thánh quang trong tay Thiên Sứ khô lâu giống như hai cái bao tay, cứng đối cứng lưỡi đao bóng ma của u hồn võ sĩ không hề rơi vào thế bất lợi một chút nào, ngược lại còn làm cho kẻ địch lui lại từng bước một.
U hồn võ sĩ lui lại từng bước một đến vách tường, lui không thể lui, chỉ có thể hóa thành một đám sương mù.
Thiên Sứ khô lâu đánh hụt một quyền, đập lên trên tường, nổ ầm một tiếng, suýt chút nữa đánh nứt vách tường, khiến cho tiểu cương thi ở một bên khác nhìn thấy run cầm cập.
Đột nhiên mở hai cánh ra, Thiên Sứ khô lâu bay lên, lấy tay tóm lấy đám sương mù, dùng sức hất lên trên mặt đất.
Thiên sứ bình thường chưa chắc đã tìm ra được tung tích của u hồn võ sĩ, nhưng thứ trước mặt này cũng không phải thiên sứ, mà là khô lâu đội lốt thiên sứ, nó giống như đang dùng linh hồn để quan sát thế giới.
Sở trường của u hồn võ sĩ là che giấu hành tung để ám sát, cứng đối cứng chính diện hoàn toàn không sánh bằng thiên sứ chiến đấu tràn ngập dục vọng chiến đấu, khi nó nhìn thấu được tung tích, thì vận mệnh đã được định trước rồi.
U hồn võ sĩ rơi xuống mặt đất, bị nắm đấm bọc Thánh quang của Thiên Sứ khô lâu liên tục đánh lên trên người, nổ thành mảnh vỡ.
Đánh nổ kẻ địch, Thiên Sứ khô lâu soạt soạt soạt chạy quay lại, giơ nắm tay nhỏ lên cho An Cách xem, phía trên là vết thương, có lẽ là vì đấm lên trên vách tường.
An Cách lấy ra Thánh quang trị liệu cho nó, lưỡi hái Tử Thần trên tay câu một cái về phía trước, câu lại một ngọn linh hồn hỏa diễm.
Thiên Sứ khô lâu đánh nổ u hồn võ sĩ, nhưng không thể đánh chết nó, nếu như đợi nó khôi phục, đối với những người bình thương kia sẽ là một mối nguy hiểm cực kì to lớn.
Phía sau hành lang, bọn hắn không còn gặp phải kẻ địch nữa, thời gian quả thực là kẻ địch lớn nhất của tất cả mọi thứ, ngay cả linh hồn bất tử, có khi cũng rất khó vượt qua sự ăn mòn của thời gian.
Nhưng mà nhiều khả năng là đã biến mất cùng với Quân Vương.
Đi tới cuối hành lang, nhìn thấy một bức tường rất dày, không nhìn thấy bất kì máy móc công tắc mở nào, ngay cả linh hồn cũng không thể xuyên qua được.
“Cái cửa này, mở như thế nào?” An Cách hỏi Nại Cách Lý Tư, đây không phải vấn đề thông thường.
“...”