TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 142: Di Sản Bất Tử (3)

An Cách nghiêng đầu: “Ta biết những thứ này.” Ngụ ý là hắn không biết những thứ nào khác.

Nại Cách Lý Tư thổ huyết, ngươi không biết hỏi ta sao! Vừa định nói như thế, nhưng lại đột nhiên nhớ tới, nếu như mình không truyền tống qua, hình như cũng không có quá nhiều biện pháp để có thể sử dụng, bọn hắn lại không có thuốc có thể chữa khỏi bách bệnh.

Nuốt xuống những lời chưa nói ra, Nại Cách Lý Tư lui sang một bên, bạch quang ở giữa hai cây cột đá lóe lên, tất cả đồ vật để lên đều biến mất.

Vừa truyền tống những vật kia qua, đợi đến khi bọn hắn quay lại phòng điều khiển, lại nghe thấy tiếng gọi kích động của Tử Hài: “Điệu Vong chi chủ, ta đã cho bệnh nhân uống thánh thủy, triệu chứng bệnh dịch của họ bắt đầu suy giảm, thùng thánh thủy lớn như thế, đủ để cho toàn bộ bệnh nhân của bộ lạc uống, tạ ơn Điệu Vong chi chủ.”

Lập tức lại có một ngọn hồn diễm lớn được đầu tống tới.

“Đúng là được ngươi gãi đúng chỗ rồi.” Nại Cách Lý Tư còn có thể làm gì được? Chỉ có thể lắc đầu số chó ngáp phải ruồi của An Cách.

“Đúng rồi, Điệu Vong đại nhân, tiên tổ của chúng ta còn nhặt được một đôi cánh bươm bướm lúc trước bị ngài đánh giết, lập tức truyền đi cho ngài.” Tử Hài nói tiếp.

Nại Cách Lý Tư nhìn một chút, khởi động ‘tiếp nhận’ lần nữa, lần này, phòng điều khiển ngay cả rung lên cũng không có, chắc là lần truyền tống đầu tiên, là để khởi động lại trận truyền tống đã một ngàn năm không hoạt động, cho nên không sinh ra rung động nữa.

Ra ngoài xem xét, quả nhiên nhìn thấy xương cốt một đôi cánh.

Tử Hài lại nói thêm một đống lời cảm kích, sùng bái, cầu nguyện, lúc này mới lưu luyến không rời ngắt kết nối.

Ôm xương xốt đôi cánh quay về, Nại Cách Lý Tư nhịn không được cảm thán: “Di sản mà Bất Tử đế quốc để lại cũng quá là phong phú, một vực sâu bất kì nào đó không biết, lại có một chủng tộc trung thành chờ đợi, Lạc Khắc rơi một cái tay, cũng có thể trở thành tín ngưỡng, nếu như ngươi muốn, mở từng tọa độ của hệ tọa độ ra liên lạc một chút, nói không chừng có thể thu hoạch được một đống lớn.”

“À.” An Cách mở hệ tọa độ ra, lựa chọn một điểm sáng rồi ấn xuống.

Nại Cách Lý Tư ném xương cốt đi, bay nhào tới ôm lấy hắn, gượng cười nói: “Không thể nhấn xuống tùy tiện, phải chuẩn bị tốt đã, chuẩn bị sẵn sàng trước.” Trong lòng đã tự cho mình mấy bạt tai liên tiếp: Đã nói rồi, không được nói lung tung, không được nói lung tung, khô lâu ngu xuẩn này sẽ làm thật !!!

Nhanh chóng đóng hệ tọa độ lại, đóng lại cả trận truyền tống, quay đầu lại, phát hiện An Cách đang làm một chuyện khiến hắn ta sôi máu, hắn lại đang tháo rời cánh tay tử kim của Lạc Khắc.

“Ngươi đang làm gì vậy!” Nại Cách Lý Tư gào lên.

Trời ạ, một cái xương tay hoàn chỉnh, lại bị An Cách tháo ra thành từng mảnh, xương ngón tay xương bàn tay xương khuỷu tay xương cổ tay, một cái tay có bao nhiêu phần xương, đều bị hắn tháo ra thành bấy nhiêu phần, đây chính là tay của Điệu Vong chi chủ đó.

“Đổi một chút.” An Cách nói, vừa nói vừa tháo tay phải của mình xuống.

Khi ở trong An Tức cung, An Cách sẽ đi tới rìa cung điện tìm kiếm xương cốt, để thay thế cho phần xương cốt bị hư của mình, hắn đã từng tìm thấy một khô lâu của Bạch Ngân khô lâu, đáng tiếc là, hắn ở thời điểm đó, linh hồn không đủ đẳng cấp để khởi động khô lâu này, chỉ có thể từ bỏ đầy tiếc nuối.

Cho tới bây giờ, xương cốt của hắn vẫn là màu xám, chỉ là rèn luyện dưới An Tức phong, mật độ cao hơn mà thôi. Nhưng cứng hơn nữa vẫn chỉ là Tro Cốt, có thể so sánh được với Tử Kim xương cốt sao?

An Cách biết mình không thể nào khởi động được nguyên một cánh tay của Điệu Vong chi chủ, cho nên đã tháo chúng ra thành từng mảnh, lại dùng ngọn lửa linh hồn để gắn chúng lại với nhau.

Khi khuỷu tay của An Cách gắn lên những phần xương cốt tử kim này, một áp lực nặng nề không lời nào có thể diễn tả được đè lên trên người của hắn, suýt chút nữa thì đè bẹp hắn.

Không được, hoàn toàn không thể khống chế được, bỏ đi xương ngón tay, vẫn chưa được, bỏ đi xương bàn tay, sau khi chỉ còn lại xương khuỷu tay và xương cổ tay, cảm giác thông thuận mới trở lại.

Nối liền lại bàn tay ban đầu, tay phải của An Cách biến thành tay của Điệu Vong với xương khuỷu tay và xương cổ tay được thay thế.

Tử Kim Cốt và Tro Cốt cũng không có quá nhiều khác biệt, thay lên cũng không dễ nhận ra, chỉ khi tia sáng chiếu rọi xuống, màu tím trong màu xám, ánh vàng tím từ trong đó, mới có thể thấy rõ ràng.

“Chết tiệt, như vậy mà cũng được? Xương ngón tay còn lại thì phải làm sao bây giờ? Thay thế lên chân của ta được không? Để cho ta thử cảm giác chà đạp lên tay của Lạc Khắc.” Nại Cách Lý Tư nói, vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy một chuyện khiến hắn ta sôi máu.