Dựa theo người khác để chỉnh lại sao? An Cách nghiêng nghiêng đầu, nhớ lại những người có áo giáp mà mình đã từng thấy kia, một bên khống chế U Hồn Võ Sĩ để điều chỉnh.
Chỉ thấy từng cây gai nhọn nhô ra, rủ xuống, rủ ở trên người, lại một vòng gai nhọn nhô ra, lại rủ xuống, tầng tầng dựa sát như thế, một mực kéo dài đến toàn thân An Cách, đặc biệt là hai vai và dưới nách, lộ ra đặc biệt dày đặc, cuối cùng, trên đầu áo giáp hoá ra một cái...mũ rơm.
"Ôi trời, đây là áo giáp gì!? Đây là áo tơi của người bù nhìn! Áo tơi!" Thời điểm áo giáp chưa có hoá ra mũ rơm, Nại Cách Lý Tư còn không quá nhìn ra được là cái gì, mũ rơm vừa ra, hình ảnh đại biến.
"Ta thấy qua." An Cách nói, ngụ ý là "Ngươi bảo ta dựa theo cái ta từng thấy để điều chỉnh".
"Trọng giáp kiếm sĩ đâu? Bằng không thì trọng giáp thuẫn sĩ cũng được mà."
An Cách nghiêng nghiêng đầu: "Không đẹp."
"Ha ha, còn không đẹp? Cái áo tơi phối mũ rơm này của ngươi thì có thể đẹp…đẹp được à?" Nại Cách Lý Tư càng nói thanh âm càng thấp, nói xong ngay cả mình cũng không tự tin.
Áo tơi là từng bó rơm rạ buộc mà thành khoác lên trên thân, vàng vàng đen đen, không ít rơm rạ đan xiên đan chéo, xác thực là không đẹp.
Thế nhưng trên người An Cách là áo giáp do U Hồn Võ Sĩ biến thành, rơm rạ đều là hư hóa, sau khi rủ xuống liền hòa làm một thể, không có đan xiêm đan chéo, vả lại toàn thân màu đen, càng giống sắp xếp như vảy cá, ngược lại rất đẹp.
Nại Cách Lý Tư chần chờ một chút, ra hiệu cho An Cách đem cái mũ rơm xấu xí trên đầu kia bỏ đi, lấy ra mũ giáp thép mà trước đó Lam đưa cho để đội lên, phong cách lập tức thống nhất.
"Như thế này trông đẹp hơn nhiều." Nại Cách Lý Tư tán thưởng.
An Cách cũng cảm thấy rất tốt, hắn lôi kéo xương sườn khu vực ngực bụng, giờ thì không cần lo lắng ngồi quá gần với Thiên Sứ khô lâu hoặc là Hoàng Đồng Long, sẽ bị cánh của bọn nó kẹp vào nữa.
Tiểu cương thi dựa tới gần, ngón tay chọc chọc An Cách, vừa chỉ chỉ vào chính mình: "Gào."
An Cách gật gật đầu, lần nữa khởi động tế đàn chuyển sinh, đem đoàn linh hồn của Hắc Võ Sĩ kia cũng móc ra.
Nhưng mà ném vào tế đàn, đoàn linh hồn kia lại gào rít trốn thoát: "Đừng, đừng tế luyện ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng!"
Đầu hàng? An Cách nghiêng nghiêng đầu, hắn không cần đầu hàng, hắn chỉ cần làm một bộ áo giáp cho tiểu cương thi, bắt lấy linh hồn của Hắc Võ Sĩ lại ném vào.
"Đừng tế luyện ta, ngươi có điều kiện gì ta đều đáp ứng, van cầu ngươi, Linh Hồn Thệ Ước, ta kính dâng Linh Hồn Thệ Ước với ngài, đừng luyện hóa ta!" Hắc Võ Sĩ kêu thảm chạy ra bên ngoài tế đàn, một đóa hỏa diễm Linh Hồn Thệ Ước không kịp chờ đợi xuất hiện.
Thấy hắn ta gào khóc thê thảm như vậy, Nại Cách Lý Tư không đành lòng, nói: "Bỏ đi bỏ đi, tiếp thu linh hồn của hắn ta đi, tương đương với khắc họa lạc ấn linh hồn, dù sao hắn ta cũng đã là Hắc Võ Sĩ, có trải qua tế đàn tế luyện hay không cũng không khác gì nhau."
"Đúng, đúng, không có gì khác biệt, tiếp thu linh hồn của ta đi, bảo ta biến thành áo giáp bèn biến thành áo giáp, bảo ta hư hóa lập tức hư hóa, tư thế gì cũng đều được." Ngữ khí của Hắc Võ Sĩ hèn mọn không gì sánh được.
Không có khác nhau sao? Vậy được rồi, An Cách tiếp thu Linh Hồn Thệ Ước.
Hắc Võ Sĩ thở phào một hơi, nghĩ lại mà sợ nói: "Các ngươi bây giờ đối xử với tù binh đều dã man như vậy sao? Ngay cả cơ hội đầu hàng mà cũng không cho? Hỏi cũng không thèm hỏi thêm một câu liền muốn tế luyện luôn? Không muốn hỏi ra chút tình báo có giá trị gì à?"
Nại Cách Lý Tư cười ha ha: "Ngươi có tình báo gì liên quan tới trồng rau không? Nếu như không có, vậy thì không tính là có giá trị."
Hắc Võ Sĩ ngơ ngác "nhìn" Nại Cách Lý Tư hồi lâu: "Trồng rau? Ngươi nói thật đấy à?"
Nại Cách Lý Tư gật gật đầu, bây giờ hắn ta đã hiểu rõ tính của An Cách, chỉ cần không phải là tin tức liên quan đến phương diện trồng rau, thì hắn đều không cảm thấy có giá trị, tình báo của tế đàn chuyển sinh còn không có giá trị cao bằng phân bón.
Mặc dù có phần bán tín bán nghi, nhưng Hắc Võ Sĩ vẫn nói: "Nhắc tới tình báo liên quan đến trồng rau, ta còn thực sự có một cái."