TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 166: Ta Có Thể Ăn Một Cây Không? (3)

“Vâng, bệ hạ.” Hai người Ba Nhĩ Khắc thi lễ rồi lui xuống, đột nhiên, Ba Nhĩ Khắc ngừng lại, quay đầu hỏi: “Bệ hạ, ngài có phải cũng từng xóa một ít ký ức của chúng ta không?”

An Đông Ni thản nhiên gật đầu: “Đương nhiên, các ngươi biết vị trí hiện tại của ta quan trọng cỡ nào, một vài thứ trong trí nhớ, ta phải xóa sạch cho các ngươi, nếu không xuất hiện tình huống như vậy, ta sẽ rất bị động, hy vọng các ngươi hiểu.”

Bệ hạ nói thẳng thắn như vậy, hai người Ba Nhĩ Khắc cũng thoải mái, đúng vậy, không xóa bỏ một vài ký ức, lỡ như bọn họ lại bị bắt giống như lần này, chẳng phải cái gì cũng tiết lộ sao?

Lần nữa thi lễ, hai gã Hắc Võ Sĩ lui ra ngoài.

An Đông Ni căng mặt ngồi tại chỗ một hồi lâu, đột nhiên không nhịn được thở ra một hơi, gãi gãi mái tóc thưa thớt trên trán, lẩm bẩm nói: “Những tiểu tử này càng ngày càng khó lừa gạt.”

Trước tiên thi triển một thuật Tịnh Hóa, thanh lý sạch sẽ khí tức yếu ớt còn sót lại của Hắc Võ Sĩ, sau đó mang thánh hài ra, xuất ra thánh quang chiếu rọi trên người nó.

Dưới tình huống bình thường, thánh hài có thể để mục sư đến hồi sinh, nhưng lần này thiên sứ là đi làm công việc riêng, chỉ có thể do An Đông Ni tự mình động thủ, trong lúc nhất thời thánh quang đại thịnh.

Dựa theo thánh quang của An Cách phục sinh Thiên Sứ khô lâu làm tiêu chuẩn, Thiên Sứ khô lâu cần bảy ngàn lần thánh quang, nhưng bộ thánh hài này chỉ dùng ba ngàn lần, cũng không biết là thánh quang của An Đông Ni quá mạnh, hay là thánh hài quá yếu.

Mất bảy ngày, phân chia từng khoảng hồi sinh thánh hài, trước khi thiên sứ thức tỉnh, An Đông Ni tiến đến bên tai thiên sứ, phát ra tiếng nỉ non cổ quái.

Thiên sứ tỉnh dậy thấy An Đông Ni, lập tức báo cáo: “Đã quét sạch xong toàn bộ dị giáo.”

An Đông Ni mỉm cười thanh thản: “Hài tử làm tốt lắm, thánh quang sẽ làm bạn với ngươi.”

...

Vực sâu An Tức, hoàn toàn không biết sẽ gây ra chấn động lớn như vậy, An Cách, Nại Cách Lý Tư và Thiểm Điện đang thương nghị xung quanh hơn mười cây con.

Thiểm Điện háo hức hỏi: “Ta có thể ăn một cây không?”

Thế Giới thụ, kỳ lân thân là nhi tử của lôi đình, sủng nhi của rừng rậm đương nhiên biết, nếu như có thể ăn một gốc cây, vậy chính là kỳ lân đầu tiên từ trước đến nay ăn hết Thế Giới thụ, ngẫm lại cũng rất uy phong, đến lúc đó có thể đổi tên thành —— Thiểm Điện Người Làm Hỏng Thế Giới thụ.

“Ngươi điên rồi!” Nại Cách Lý Tư nhảy dựng lên đánh vào đầu gối nó ngay tại chỗ: “Đây là thánh vật của Tinh Linh nhất tộc, Thần của Tinh Linh, toàn bộ Tinh Linh tộc đều là nhờ nó che chở trưởng thành sinh sôi nảy nở, Tinh Linh đế quốc khổng lồ cường thịnh, ngươi dám ăn mầm của nó? Tinh Linh nhất tộc sẽ phát điên, diệt kỳ lân ngươi....”

Lời còn chưa nói xong, đã thấy An Cách túm lấy một cây, tiện tay đưa tới bên miệng Thiểm Điện.

Thiểm Điện trừng mắt nhìn Nại Cách Lý Tư, há đầu lưỡi thật dài ra, chậm rãi cuốn cây con vào miệng, cố ý nhai nhóp nhép, vẻ mặt khiêu khích.

Nại Cách Lý Tư tức giận, bay lên giật đuôi, bị Thiểm Điện linh hoạt rụt đầu lại, tiếp tục khiêu khích nhướng mày.

Nhưng mà Thiểm Điện đắc ý không bao lâu, đột nhiên cả khuôn mặt nhăn lại, giống như bị người nhét một tấn chanh xanh, nước mắt cũng chảy ra.

“Mau, mau nôn ra, có phải là có độc hay không?” Nại Cách Lý Tư nôn nóng, mặc dù hắn ta tức giận, nhưng cũng không muốn Thiểm Điện bị đầu độc.

Thiểm Điện không nhả ra, ngược lại nuốt vào một ngụm, sau đó lè lưỡi thở dốc ở đó: “Thật... Hơ... Thật... Sinh mệnh lực thật cường đại, ôi.... “

“Sinh mệnh lực? Ngươi còn có thể nếm được sinh mệnh lực sao? Mùi gì vậy?” Nại Cách Lý Tư kinh ngạc.

Thiểm Điện hiếm khi liếc nhìn hắn ta bằng cặp mắt trắng: “Ta là độc giác thú, ta còn có thể nếm ra được hương vị của tia chớp, có hơi ê ẩm tê tê.”

Nói xong, Thiểm Điện chạy đến bên cạnh An Cách, vây quanh làm “ngựa nhỏ nhảy”, lấy lòng nói: “An cách đại nhân, chủ nhân, cho ta một chút thức ăn đi, ta không muốn lãng phí những sinh mệnh lực này.”

An Cách tò mò nghiêng đầu, lấy ra một đống lương thực và củ cải đường.

Thiểm Điện nhanh chóng vùi đầu bắt đầu ăn.

An Cách cẩn thận đánh giá Thiểm Điện, phát hiện nó quả thật có chút thay đổi, nói như thế nào đây, khí tức sinh mệnh sống động, theo nó ăn uống, khí tức liền chậm rãi lớn mạnh.

Đúng là thay đổi kỳ quái, An Cách cũng muốn thử, đưa tay muốn túm mầm Thế Giới thụ, bị Nại Cách Lý Tư sớm đề phòng ôm lấy: “Ngươi không phải sinh mệnh, tỉnh lại đi, không ăn được.”

Sau một hồi khuyên bảo, rốt cục bỏ đi ý định chia ra mỗi người ăn hết của An Cách.

“Còn không bằng ngươi nuôi nó lớn lên, bây giờ vẫn là mầm non, lớn lên mới có thể gọi là Thế Giới thụ.” Nại Cách Lý Tư nói.