Thân hình Ngụy Khuyết lảo đảo, toàn thân đầy thương tích , nhìn qua trông vô cùng thê thảm.
Đầu tiên, hắn ở trong mê huyễn đại trận bị đám người Lục Diệp liên thủ tập sát, mặc dù máy mắn phá vỡ đại trận nhưng đã là nỏ mạnh hết đà, sau đó lại bị đám người vây công, lại bất kể hậu quả tế ra bảo vật đoạn tiễn kia, có thể nói giờ phút này chính thức đến mức dầu cạn đèn tắt.
Tầm mắt của hắn hoàn toàn mơ hồ, trong lúc ngẩng đầu chỉ thấy được thân ảnh Lục Diệp từ trên trời nhào xuống, thậm chí đã không thấy rõ khuôn mặt của Lục Diệp.
Ánh đao sáng như tuyết hiện lên, Bàn Sơn Đao nhẹ nhàng phá vỡ linh lực hộ thể yếu ớt của Ngụy Khuyết, trường đao chém xuống cổ gã.
Liếc người lướt qua nhau, hai chân Lục Diệp trượt trên mặt đất ra vài chục trượng, lúc này mới chậm rãi ổn định lại.