Có một nhóm sói dưới sự chỉ huy của sói đầu đàn cùng Lục Diệp chạy ra ngoài, hiển nhiên là muốn trợ giúp, nhưng chỉ sau nửa canh giờ, đám sói này lại trở về.
Không thể ngự không là điều không tốt, dù cho bọn chúng có chạy nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng ngự khí phi hành, đuổi theo một hồi cũng không thấy bóng dáng đám người Lục Diệp, đám sói chỉ có thể trở về.
Lúc này Phong Nguyệt Thiền cũng băng bó xong vết thương cho Cự Giáp, thương thế của Cự Giáp làm người ta sợ hãi nhưng kỳ thật không đáng ngại, chỉ cần tu dưỡng một hai ngày là có thể khôi phục.
Nàng không biết tình huống của Lý Bá Tiên và Lục Diệp bên kia như thế nào, nàng thử đưa tin nhưng không có hồi âm, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Vào lúc này, Lục Diệp và Lý Bá Tiên đã đuổi theo mấy trăm dặm, Đàm Thánh và Hạ Lương trốn chạy phía trước từ đầu đến cuối không có ý dừng lại, chỉ liều mạng chạy về phía trước, máu tươi trên người không chảy ra, điều này càng khiến Lục Diệp xác định, trạng thái của hai người này thật sự không ổn.