Lúc này đã có không ít tu sĩ Phùng thị thấy tình thế không ổn, cũng vội vàng lao thẳng về phía Thiên Cơ điện, từng bóng người lần lượt xông vào bên trong, mượn nhờ Thiên Cơ Trụ rút về Cửu Châu.
Nhưng chỉ có số ít người nhanh chóng phán đoán được thế cục, vẫn có rất nhiều tu sĩ còn chưa kịp phản ứng.
Chờ đến lúc bọn họ chạy đến phía trước Thiên Cơ Điện, nơi đó đã xuất hiện mấy trăm tu sĩ xông tới, ai nấy đều đằng đằng sát khí, người cầm đầu cưỡi một con hổ lớn trắng như tuyết, vung vẩy trường đao trong tay, một cái đầu của tu sĩ Phùng gia bay lên cao cao.
Bên cạnh người này còn có một đạo lưu quang đỏ như lửa bay múa, vừa nhìn đã biết chính là lưu quang Ngự khí.
Phùng Nguyệt chưa từng trông thấy thiếu niên này. Từ khí tức trên người hắn cho thấy, tu vi đối phương đã đến thất tầng cảnh, nhưng linh quang thuần khiết như vậy, đúng là thứ từ trước đến nay Phùng Nguyệt cực kỳ ít gặp, dù là trên người những tu sĩ Vân Hà cảnh trong tông kia, nàng cũng chưa từng trông thấy linh quang thuần khiết đến vậy.