Phùng Nguyệt cam chịu số phận, ngoan ngoiaxn cởi túi trữ vật xuống, đưa cho Trần Dục, nhưng vẫn không đứng lên, chỉ ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nhìn qua Trần Dục, nói: "Thân thể ta có chút suy yếu, có thể dìu ta một lúc được không?" Nghe nói như vậy, Trần Dục chủ động duỗi một tay ra.
Cảm giác tìm được đường sống từ trong chỗ chết thực sự quá kinh khủng, thủ đoạn ngày thường vô cùng hữu hiệu khi đối phó với nam nhân, lại không có chút tác dụng nào đối với thiếu niên trước mặt, ánh mắt hắn nhìn nàng, căn bản không xuất hiện cảm xúc nên có khi nhìn nữ nhân.
Trần Dục nhìn qua bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn không xương, tâm trạng nhất thời dao động, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn Lục Diệp đang giết trùng tộc ở bên kia, liền quả quyết lắc đầu: "Không được, tự mình đứng lên đi."
Phùng Nguyệt lộ ra vẻ mặt u oán, đành phải chậm rãi đứng dậy.
Trần Dục ngưng tiếng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng có giở trò. Mau dẫn ta đi tìm mấy thứ đáng giá của các ngươi, nhanh lên!"