“Một loại bảo vật có tác dụng tìm định vị cực kỳ hiếm thấy, người sử dụng dùng máu tươi viết tên người cần định vị ở phía trên, Tầm Tung Bàn kia có thể cho chỉ dẫn rõ ràng, ta cũng chỉ nghe nói, trước kia chưa từng thấy thứ này.”
“Loại bảo vật hiếm có này lại được dùng ở trên người ta... Thú vị.”
Tình huống trước mắt cho thấy, Tầm Tung Bàn hẳn là của Giang Lưu Tử, nếu không, không có chuyện hắn cầm trên tay, lúc trước hắn muốn đoạt lấy Tầm Tung Bàn từ trong tay đối phương, nhưng lại không thành công nên cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nếu vừa rồi cướp được thì nguy hiểm đã được giải trừ.
“Nói vậy, có Tầm Tung Bàn kia ở đây, bọn họ có thể tìm được ta bất cứ lúc nào sao?”
Giọng nói của Lý Bá Tiên ngưng trọng: