Một tiếng “Soạt” vang lên, theo bàn tay ngọc ngà của Hoa Từ vung lên, một đạo thủy tiễn màu xanh biếc từ trong ao bay ra, chuẩn xác vô cùng đánh về phía vị trí Lục Diệp đang đứng.
Ta trốn sao? Hay là không trốn đây?
Trong nháy mắt này, nội tâm Lục Diệp vô cùng u sầu, trốn đi, có vẻ như hắn đang chột dạ, không trốn thì thôi, chắc chắn sẽ bại lộ.
Còn chưa kịp đưa ra chủ ý, thủy tiễn kia đã đánh vào trên ngực của hắn, không có tổn thương gì nhưng thủy tiễn lại bỗng nhiên hóa thành một đoàn sương mù màu xanh biếc bao phủ toàn thân Lục Diệp, ẩn nấp bị phá.
Sau đó Lục Diệp cũng cảm giác được trên Thiên Phú thụ của mình dấy lên mảng lớn sương mù xám...