Lục Diệp tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không nghĩ tới lời trong tâm đắc đao thuật của Tam sư huynh lại là sự thật, hắn vốn chỉ ôm quyền thử một lần để tu hành, kết quả lại nhẹ nhàng đạt thành như vậy.
Mặc dù tu vi không tăng lên, cũng không mở thêm bất kỳ linh khiếu nào, nhưng Lục Diệp lại biết, trên con đường tu hành đao thuật, hắn đã bước ra một bước dài.
Giống như còn có thứ gì khác...
Lục Diệp trầm ngâm một lát rồi thu đao vào vỏ, sau đó nhắm mắt lại, tiện tay ném Bàn Sơn đao ra xa, hô hấp thổ nạp.
Do hắn nhắm mắt lại, ném Bàn Sơn đao ra ngoài nên bản thân không rõ ràng lắm về vị trí bị ném bội đao, nhưng dù giờ phút này vẫn nhắm mắt, hắn vẫn có thể cảm ứng được sự tồn tại của Bàn Sơn đao!