Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: “Thật chứ? Ta đem đi bán.”
Tương Quỳ vẫn bình thản, không nhìn ra được ông ta đang suy nghĩ gì: “Không vấn đề, tùy ngươi xử lý.”
Lữ Thiếu Khanh lại càng cười lớn, ánh mắt thâm sâu, không ngờ lại lui bước: “Được rồi, đây là đồ của ngươi, ta không tranh với ngươi.”
Lòng Tương Quỳ nhảy lên một cái. Tên tiểu hỗn đản này đúng là thông minh giảo hoạt. “Không phải ngươi vừa mới hô hào đòi muốn sao?”