Mây tan, mặt trời đã lặn hẳn, màn đêm buông xuống.
Yến Minh Nguyệt ngước nhìn vô số vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm đen kịt, trong giây lát có chút thất thần.
Một lát sau, nàng hoàn hồn, đưa tay vẽ một đạo phù chú trên không trung, phù chú bay thẳng xuống biển. Chẳng bao lâu sau, từ trong biển nổi lên một người.
Đó là một người nước, toàn thân được tạo thành từ nước, trong suốt lấp lánh.
Yến Minh Nguyệt mỉm cười: “Ngươi hãy truyền tin tức ra ngoài, để cho vị sư đệ kế nhiệm thiên hạ hành tẩu kia của ta biết được.”