Lâm Phong gọi bốn người đến trước mặt, mỉm cười nói: “Đạo pháp ta truyền cho các ngươi trước đây không giống nhau, trong đó có cả đạo pháp Phật môn, có cả công pháp các ngươi tự mình có được từ cơ duyên bảo vật. Có lẽ các ngươi cảm thấy kỳ quái, vì sao ta không truyền thụ công pháp của bản thân, mà lại phải để các ngươi tu luyện công pháp của người khác?”
Bốn tiểu tử nhìn nhau, Tiêu Diễm gãi đầu: “Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, chúng con cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không dám hoài nghi sư phụ, bởi vì con tin tưởng người chắc chắn có suy tính của mình.”
Chu Dịch trầm giọng nói: “Tuy rằng đạo pháp chúng con học không giống nhau, có vẻ hơi hỗn tạp, nhưng sư phụ dạy dỗ chúng con theo năng lực của từng người, chắc chắn là đã lựa chọn công pháp phù hợp nhất. Quả nhiên, tu vi của chúng con đều tăng tiến rất nhanh.”
Uông Lâm lắc đầu, bình tĩnh nói: “Sư phụ dạy gì, con sẽ học nấy.”
Nhóc tỳ đảo đôi mắt đen láy, cười hì hì: “Công pháp sư phụ dạy rất lợi hại a! Đương nhiên, nếu sư phụ có công pháp lợi hại hơn, nhất định đừng quên con nhé!”