Dưới chân là một màu trắng xóa, tựa như tuyết nguyên băng xuyên vô tận, bầu trời trên đỉnh đầu thì một màu đen kịt, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn, đường chân trời xa xa chính là ranh giới phân chia hai màu đen trắng.
Lâm Phong cất bước, vừa đi vừa suy tư: "Hai tiểu tử thối kia chạy đi đâu rồi?"
Đi được một lúc, Lâm Phong bỗng nhiên phát hiện thế giới vốn phân chia đen trắng rõ ràng lại dần trở nên mơ hồ, biến thành một màu xám hỗn độn.
Đồng thời, một luồng lực lượng kỳ dị không ngừng ăn mòn tinh thần của Lâm Phong, khiến hắn cảm thấy buồn ngủ.
Lâm Phong hầm giật mình, pháp lực toàn thân tự động vận hành, chống cự lại sự xâm nhập của luồng lực lượng kỳ dị kia, nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm, trong đầu càng lúc càng mơ hồ, cơn buồn ngủ ập đến ngày càng mãnh liệt.