TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 66: Đá quán

Lúc này yêu cầu của Tô Như Khanh không cho nàng đi lung tung, tất cả đều đã vứt đến sau đầu, Dương Tịch cũng cười nói: “Phố Tây Trường Thi, có thể tìm được sao?”

“Chờ ta!” Nhâm Hòa cười treo điện thoại.

Mà sau khi Dương Tịch tắt điện thoại mới nhận ra trái tim chính mình đang nhảy lên kịch liệt như thế nào, tựa hồ hết thảy đều giơ tay là có thể với tới. Thiếu niên này dùng phương thức thần kỳ xuất hiện trong thế giới của nàng, sau đó liên tục không ngừng bày ra chỗ thần kỳ của hắn, tựa hồ hắn có thể không ngừng sáng tạo kỳ tích vậy.

Hiện tại, hắn lại một lần nữa mang kinh hỉ thật lớn cho chính mình!

Dương Tịch bắt đầu tự hỏi chính mình nên mặc quần áo như thế nào để đi gặp hắn? Nên dẫn hắn đi chơi chỗ nào ở Kinh Đô? Nên đưa hắn đi ăn gì nữa?

Thật nhiều vấn đề ngay tức thì nổi lên trong đầu nàng, nhưng mà nàng ngược lại có chút suy nghĩ không mạch lạc, lộn xộn. Tiểu nữ hài trong mối tình đầu hình như không có độc lập như vậy, Dương Tịch đứng ở trong phòng soi gương toàn thân nhìn bộ dáng của chính mình bỗng nhiên mỉm cười, còn tự xưng là độc lập tự chủ, kết quả còn không phải chỉ là một cái tiểu nữ hài sao?

Bất quá, chính mình như vậy chỉ khi ở trước mặt hắn mà thôi.

Lúc Dương Tịch đang chuyên chú chuẩn bị, Nhâm Hòa lại đang cảm khái Kinh Đô thật mẹ nó lớn a, khoảng cách bản đồ chỉ đường rõ ràng không xa, kết quả lại đi lâu như vậy!

Xe bán tải đắt tiền chói mắt ở Lạc Thành tuy nhiên tới Kinh Đô vẫn nhìn thấy nó, vấn đề ở chỗ nó lớn a…… Đang trên đường đi tới nhà Dương Tịch, Nhâm Hòa bị chú cảnh sát giao thông ngăn lại, kiểm tra giấy tờ xe……

Thật sự là khi cảnh sát giao thông đứng ở giao lộ đối diện nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Nhâm Hòa dưới mũ lưỡi trai thấp kia cảm thấy có chút không thích hợp, theo bản năng liền kiểm tra một chút……

Loại cảm giác này giống như là ở trên đường gặp được một cái xe cũ kĩ, nhưng biển số xe lại là 8888 vậy!

Có chút không hài hòa a!

Nhưng mà cảnh sát giao thông kiểm tra nửa ngày đều không phát hiện thấy điểm không đúng, nên đem trả giấy tờ xe lại cho Nhâm Hòa rồi vẫy vẫy tay để hắn đi, Nhâm Hòa dở khóc dở cười, chính mình đây là chiêu chọc phải ai, mới vừa vào Kinh đều khiến chú cảnh sát giao thông gọi lại kiểm tra rồi.

Chờ lúc hắn đi tới địa phương Dương Tịch nói, Dương Tịch đã đứng ở trên đường, mặc quần áo tùy ý, Nhâm Hòa cười, đây là bộ dáng chân thật nhất của Dương Tịch Trong mắt hắn.

Dương Tịch đứng ở ven đường ngẩng cổ chờ đợi không biết đã đợi đã bao lâu, cũng hoàn toàn không có ý thức được người ngồi trên chiếc xe bán tải dừng lại bên cạnh mình sẽ là Nhâm Hòa. Nhâm Hòa đè thấp mũ lưỡi trai nhảy xuống xe, hắn phát hiện Dương Tịch liếc cũng không liếc về hướng chính mình đứng một cái, giống như đối phương hoàn toàn không cho rằng Nhâm Hòa sẽ lái xe tới vậy, nên tự động lọc bỏ chiếc xe bán tải này.

Hắn yên lặng chạy đến phía sau Dương Tịch dùng đôi tay che lại đôi mắt của nàng: “Đoán xem ta là ai!”

“Nhâm Hòa!” Dương Tịch vội gỡ đôi tay của Nhâm Hòa liền xoay người kinh hỉ nhìn hắn, thật là Nhâm Hòa, hắn thật sự chạy đến Kinh Đô! Vừa rồi sau khi tắt điện thoại một lúc Dương Tịch đều có điểm không thể tin được chuyện vừa rồi trong điện thoại nói chính là thật sự, nàng vẫn luôn cảm thấy Nhâm Hòa đang đùa nàng vậy.

Rốt cuộc là học sinh trung học bình thường làm gì có ai có thể không kiêng nể gì nói đi đâu liền đi đó đâu?

Kia chính là học sinh trung học a!

Nhưng mà nàng sở dĩ vẫn như cũ đứng ở chỗ này chờ đợi, là bởi vì ở trong lòng nàng, Nhâm Hòa không bình thường.

Có lẽ cũng chỉ có thiếu niên thời đại mới có người nghĩa vô phản cố vì tình cảm mà dám tiến tới mà thôi, cũng chỉ có thiếu niên nhiệt huyết thời điểm mới có thể không hề giữ lại tin tưởng người khác.

Dương Tịch lôi kéo Nhâm Hòa không nói hai lời liền đi: “Ngươi đã bao lâu không ăn gì rồi, ta mời ngươi đi ăn vịt nướng nhé!”

Lúc này lời dặn của Tô Như Khanh nàng đã ném đến sau đầu, Dương Tịch hận không thể đi theo Nhâm Hòa đến chân trời góc biển, lưu lạc thiên nhai cũng không quan trọng.

Bất quá Nhâm Hòa cảm thấy ăn cơm nhưng thật ra thứ yếu, ăn cái gì cũng đều là thứ yếu, buổi tối hôm nay mới là vở kịch lớn, hắn nghĩ đến sự tình khả năng sẽ phát sinh vào tối nay, quả thực hưng phấn đến sắp nhảy dựng lên, nhưng mà hắn hiện tại còn không thể nói cho Dương Tịch.

Kinh Đô có quán vịt nướng BJ trứ danh nổi tiếng thế giới, nghiên cứu từ dân tộc Hán Trung và chế tạo với Minh triều, ở lúc ấy cũng là thực phẩm cung đình. Để nói chất lượng vịt ngon nhất là thịt vịt BJ, dùng than hoa cây ăn quả để nướng, màu sắc hồng nhuận, thịt béo mà không ngán, trong mềm ngoài giòn rụm.

Nhâm Hòa thị phạm cho Dương Tịch, trực tiếp dùng phương pháp ăn vịt nướng mà hắn học từ video kiếp trước, đem thịt vịt cùng hành tay chấm đậm vào nước tước, cũng không cuốn lại, trực tiếp đem thịt cùng bánh nhét vào trong miệng!

“Ngươi nhìn ngươi ăn nước tương này……” Dương Tịch một bên oán trách một bên lấy khăn giấy cho hắn, Nhâm Hòa bởi vì nghiệp vụ không thuần thục dẫn tới nước tương dính lên đầy mặt.

“Ha ha, ta muốn nói là, vịt nướng là phải ăn hào phóng như vậy, giống hamburger liền phải mồm to cắn, mì sợi phải hút sòach soạch, ta cùng lão Chu nói qua, đại tục tức phong nhã, không quan tâm người khác thấy ngươi như thế nào, chính mình ăn vui vẻ mới quan trọng nhất!” Nhâm Hòa vui tươi hớn hở nói.

“Được rồi, nghe thì có lý đấy, nhưng thực ra chính là lười a!” Dương Tịch mắt trợn trắng, chính mình cũng không ăn, vừa nói chuyện vừa cuốn vịt nướng cho Nhâm Hòa, nàng cuốn tốt vịt nướng rồi để ngay ngắn trước mặt Nhâm Hòa.

Hắn nhìn những cuốn vịt trên bàn liền nhớ tới người duy nhất từng làm như vậy với hắn chắc chỉ có mẹ ruột bận trăm công nghìn việc của hắn. Nhâm Hòa tâm tình bỗng nhiên mềm mại xuống: “Ăn xong chúng ta liền đi mua hai cái mù lưỡi trai đôi, buổi tối liền mang ngươi đi làm chút việc!”

Cuối cùng hai người không chỉ bỏ tiền mua mũ lưỡi trai đôi, Nhâm Hòa còn bỏ tiền mua cho mỗi người một bộ quần áo tương đối sẫm màu, dùng hắn nói chính là buổi tối muốn làm sự tình khá lớn, xuyên có sát khí một chút tương đối hợp với tình hình.

Lúc này Dương Tịch cảm thấy sắp hỏng rồi, nghĩ thầm người này như thế nào bày ra lắm chuyện thế.

Lúc màn đêm buông xuống, Nhâm Hòa mở xe bán tải ra chở Dương Tịch hai người tới hướng bờ biển đi!

“Đây là muốn đi đâu? Xe này là của ai a?”

“Tới rồi ngươi sẽ biết, này xe đương nhiên là của ta, lần trước ngươi nói ta giống nhà giàu mới nổi, dưới sự tức giận ta liền đem chính mình làm giống nhà giàu mới nổi hơn!” Nhâm Hòa cười tủm tỉm nói.

“Khoa trương,” Dương Tịch mặc kệ hắn: “Sao ta cảm giác ngươi có kế hoạch gì đặc biệt vậy?”

“Ha ha, rửa mắt mong chờ đi,” tới bãi biển rồi, Nhâm Hòa đem xe dừng lại xong liền lôi kéo Dương Tịch hướng bên trong một cái quán bar đi đến.

Hai người dong dong dài dài đi dạo lâu như vậy, lúc đến nơi này đã là 10 rưỡi tối, đúng lúc đang nhiều người. Nhâm Hòa đẩy cửa quán bar ra, vừa lúc thấy hai người ban ngày gặp đang ngồi ở cửa, hai người bọn họ đối với Nhâm Hòa hình như cũng có chút ấn tượng.

Lúc này quán bar đang có một đống người uống rượu nói chuyện phiếm, ở giữa quán bar đang có một đoàn đội ngồi điều chỉnh thiết bị, mà ở giữa mọi người, có một người lóa mắt nhất đang được những người còn lại lôi kéo phỏng vấn.

Đại khái hắn chính là người nổi tiếng gần đây mới trở lại Vương Quyền?

Người phục vụ của quán bar đi tới cười nói: “Mời ngài vào, ngài muốn uống rượu gì?”

“Hai người chúng ta tới đây không phải là để uống rượu,” Nhâm Hòa đè thấp mũ lưỡi trai quỷ dị cười nói, lúc này không biết vì cái gì, quán bar bị một thân trang phục túc sát của hai người Nhâm Hòa cùng Dương Tịch hấp dẫn, hai thiếu niên một nam một nữ đem mũ lưỡi trai áp thấp đến mức chỉ có thể nhìn đến chóp mũi.

Người phục vụ sửng sốt một chút: “Kia ngài đây là tới làm gì?”

“Đá quán!” Nhâm Hòa thanh âm rất lớn, lớn đến nỗi để bên Dương Tịch bên người hắn theo bản năng siết chặt bàn tay hắn.

Quán bar trong lúc nhất thời yên tĩnh xuống dưới, không uống rượu, cũng không nói chuyện phiếm, bởi vì bọn họ cảm giác chính mình giống như nghe lầm cái gì……?

Ngọa tào, có người đá quán!