Kỳ thật tất cả mọi người trong quán bar đều biết, hiện tại có không ít người có ý tưởng muốn dẫm lên thanh danh của Vương Quyền mà nổi tiếng, giới giải trí chính là cái dạng này, cho dù là thể loại ca nhạc nhìn như thoải mái tiêu sái này cũng giống nhau, đều không có ngoại lệ.
Hai chữ "danh lợi" này, ai cũng chạy thoát không được.
Mọi người chính là không thể nghĩ tới rằng ngày hôm nay Vương Quyền muốn công bố bài hát mới, thế nhưng thật sự lại có người tới đá quán?
Như thế nào là đá quán? Ở đây mọi người có hơn phân nửa đến là vì Vương Quyền, nếu là ngươi không thể lấy ra tác phẩm kinh diễm thì ai sẽ công nhận ngươi?
Hơn nữa…… Đối phương tựa hồ phi thường trẻ tuổi! Hơn nữa theo đạo lý mà nói liền tính là đá quán, người xuất hiện cũng nên có một chút danh tiếng, không thể nào mà đột nhiên nhảy ra hai cái mà bất cứ ai cũng không nhận thức chứ, hoàn toàn không hợp lý đi!
Nhưng mà Nhâm Hòa mới mặc kệ những điều như vậy, Dương Tịch khiếp sợ quay đầu nhìn hắn, bởi vì mũ lưỡi trai nên những người khác không thể nhìn thấy biểu tình hiện tại của Dương Tịch.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, Nhâm Hòa từ lúc bắt đầu liền tính toán muốn dẫn nàng làm một thứ không hề giống với người bình thường làm, cũng không phải là những người bình thường có thể nghĩ đến, từ lúc bắt đầu hắn liền tính toán làm một việc thật kinh diễm rồi!
Khó trách đối phương lúc mua quần áo phải nói mua đồ nào trông như có sát khí vậy, như vậy hiệu quả mới rõ ràng. Đây chính là đá quán a, Dương Tịch bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, nàng mấy ngày hôm trước liền nghe một ca sĩ nổi tiếng năm ngoái muốn công bố bài hát mới ngay hôm nay tại một quán bar ở bãi biển, nàng cũng nghĩ tới đến xem nhưng đáng tiếc bị Tô Như Khanh cấm túc.
Nhưng mà nàng nguyên bản cũng chỉ tới đến nghe hát thôi a, cũng không phải là tới đá quán a!!!
Nhâm Hòa quỷ dị nhìn nàng cười cười, thấp giọng nói: “Hảo hảo biểu hiện, con đường ra mắt của ngươi sẽ bắt đầu từ hôm nay.”
Mọi người không nghe rõ Nhâm Hòa nói cái gì, chỉ là quay đầu nhìn về phía Vương Quyền, rốt cuộc hôm nay đây là sân nhà của hắn, có người tới đá quán hắn không có khả năng không có một chút phản ứng.
Lại thấy Vương Quyền bình tĩnh cười: “Tiểu huynh đệ, hôm nay ngươi là mang theo tác phẩm tới đá quán sao? Không bằng trước tiên ngươi hát bài hát của ngươi trước, nếu ta tự nhận không bằng, bài hát mới của ta sẽ lùi lại nửa năm nữa mới công bố! Nếu ta cảm thấy ngươi hát không được, cũng không cần ngươi phải trả giá gì cả, chỉ cần ngồi ở phía dưới, hảo hảo nghe một chút bài hát mới của ta, uống chút rượu, ta liền bỏ qua việc này, thế nào?”
Ta đi, lần này đánh bạc liền là lui lại thời gian công bố bài hát a, tất cả mọi người đều biết trong giới giải trí này nếu ngươi thiếu khuyết tỷ lệ lộ diện trước mặt công chúng, dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người, như vậy độ nổi tiếng của ngươi sẽ bị hạ thấp, cát-xê cũng sẽ bị hạ thấp xuống, hết thảy đãi ngộ đều sẽ bị hạ thấp, đây đều là tiền a!
Đương nhiên, Vương Quyền dám nói như vậy tựa hồ hắn tuyệt đối tự tin vào bản thân!
“Đối phương nhìn dáng vẻ giống như là tiểu hài tử, chẳng lẽ đến đây đùa giỡn ư?”
“Chuyện này Vương Quyền xử lý không tệ lắm, không ai dám nói gì về phong độ của hắn cả.”
“Ha ha, chờ bọn họ hát xong, liền nghe một chút bài hát mới của Vương Quyền trông như thế nào.”
Nhâm Hòa cười cười lôi kéo Dương Tịch đi lên khán đài, yên lặng dọn ra hai cái ghế, ý của hắn muốn Dương Tịch ngồi lên, mà chính hắn đem cái ghế bên trái của chính mình kéo lại phía sau Dương Tịch một chút liền ngồi xuống.
Hắn ôm đàn ghi-ta, mà Dương Tịch ngay cả microphone cũng chưa lấy, đây là muốn mở màn mà không cần nhạc đệm, quán bar an tĩnh xuống dưới, nhạc nền khác cũng bị tắt đi, toàn bộ quán bar lúc này chỉ có tiếng hít thở!
Nhưng mà mọi người nhìn đến Nhâm Hòa đem ghế kéo đến phía sau Dương Tịch, giống như là đem Dương Tịch đưa lên vậy, ai cũng ý thức được, hóa ra người hát chính lại là tiểu cô nương này!
Dương Tịch lúc này thực sự khẩn trương, nàng là lần đầu tiên ca hát trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa lấy danh nghĩa đá quán để biểu diễn, cái kỵ sĩ này của mình có vẻ sát khí hơi lớn một chút....
Bất quá nàng thực vui vẻ, nghĩ đến Nhâm Hòa đang đồng hành bên cạnh chính mình, lại còn có vì chính mình đệm đàn ghi-ta, tâm tình của nàng chậm rãi một chút một chút bình tĩnh xuống dưới.
Hát bài gì đâu? Để Nhâm Hòa tới chọn đi! Nàng quay đầu nhìn Nhâm Hòa đang đội mũ lưỡi trai mỉm cười gật đầu, Nhâm Hòa cũng nở nụ cười, ngón tay nhảy múa trên những giây đàn ghi-ta, lúc này kỹ xảo đàn ghi-ta cấp đại sư làm cho tiếng đàn của hắn thấm tận ruột gan.
Chỉ riêng là âm thanh của đàn ghi-ta đã khiến cho mọi người tinh thần chấn động!
“Âm thanh đàn ghi-ta giống như có điểm không giống nhau, tựa hồ bên trong dường như có ý vị đặc thù vậy!”
“Nguyên lai là có một tay, Khó trách sẽ dám đến đá quán, kể cả bọn họ hát không dễ nghe, ta cũng nghĩ mời hắn ra nhập nhóm nhạc của ta làm tay đàn chính.
Nhưng mà Nhâm Hòa khóe miệng tươi cười vẫn luôn không có biến mất, đại đa số mọi chuyện thường ngày đều là chủ quan, bọn họ dùng góc độ của chính mình đi xem xét mọi chuyện, cho rằng hai cái tiểu hài tử không có khả năng có tác phẩm gì tốt, hoặc có thì cũng không có khả năng sẽ trình bày tốt, không có khả năng chính là không có khả năng, bởi vì trong sinh hoạt của bọn hắn có quá nhiều thứ không có khả năng, chính mình không làm được sẽ tức giận, chính mình không thể hoàn thành cú nhảy xa giữa hai tòa nhà giảng dạy, chính mình không có khả năng chơi dù lượn, nhưng mà hết thảy những việc không có khả năng đều là do bản thân chúng ta đeo cho chính mình gông xiềng mà thôi.
Người cứ giữ thói quen này lâu sẽ càng cảm thấy mọi chuyện bình thường.
Thẳng đến khi một người nhảy ra nói cho ngươi rằng, những việc này đều là có thể làm, khi đó thời gian của ngươi đã không có khả năng vượt qua.
Mà Nhâm Hòa liền đang đợi Dương Tịch thanh âm vang lên, đánh nát sự xem nhẹ của mọi người trong quán bar này, hết thảy đều cho mọi người mở mang tầm mắt!
“Có phải hay không đối sinh hoạt không quá vừa lòng.”
“Thật lâu không cười quá, lại không biết vì sao.”
Âm thanh của Dương Tịch vang lên vừa nhẹ nhàng lại chắc chắn, trong lòng Nhâm Hòa có chút kinh hỉ, tại bên trong thanh âm này tựa hồ nhiều thêm một chút thương cảm. Hắn vẫn luôn lo lắng Dương Tịch không thể thể hiện hết cảm xúc của bài hát, nhưng kết quả trái lại, Dương Tịch lại cho hắn một kinh hỉ thật lớn!
Mà sau khi nghe hai câu mở lời này, trái tim của rất nhiều ca sĩ lớn tuổi đang nghe bỗng nhiên như bị đục lỗ, bọn họ phiêu bạc phương Bắc nhiều năm, đau khổ ở Kinh Đô giãy giụa, buổi tối đến quán bar hát, một lần hát chính là đến nửa đêm, có đôi lúc sau khi kết thúc cũng không biết đi đâu về đâu, nửa đêm châm điếu thuốc đứng ở trên đường rộng lớn, không có một bóng người.
Mà chính mình dốc sức làm nhiều năm như vậy, như cũ cô độc một mình, cô gái đã từng thích kia, cũng theo gió đi xa. Nghe nói nàng đã gả cho một nam nhân kinh tế sinh hoạt đầy đủ, còn có một đứa con trai.
Còn chính mình thì sao, vẫn như cũ ở chỗ này, cơ hồ vẫn là hai bàn tay trắng.
Bọn họ bắt đầu chán ghét nơi này, muốn thoát đi.
Trong khoảnh khắc đó, khi bọn họ nghe được câu mở đầu của "Đi đại lý", bọn họ cơ hồ lệ nóng doanh tròng, thậm chí không biết chính mình lấy cái dạng gì tâm tình để nghe xong này bài hát, một bài hát cho tới lúc kết thúc rất nhiều người đều trầm mặc.
Đây chính là hai cái thiếu nam thiếu nữ mà bọn họ coi khinh, thế nhưng mang theo một bài hát như vậy đến để đá quán!
Mọi người sau khi phục hồi tinh thần, trong đầu liền có một cái ý niệm: Vương Quyền…… Khả năng muốn thua!
Cơ hồ là tất cả mọi người sau khi nghe xong đều cho bài hát này đánh giá rất cao, xuất sắc như vậy trong giới ca nhạc chỉ sợ một năm cũng chỉ có một hai bài mà thôi, vậy mà đối phương có thể hát ra tới!
Vương Quyền trầm mặc, hắn không biết đáp lại như thế nào, bởi vì hắn biết chính mình thua!
Sau khi viết xong ca khúc nổi tiếng "ở trên đường" sau, hắn trầm mê trong những lời thổi phồng của người khác, choáng ngợp trong vàng son, mà hôm nay một bài hát bình tĩnh nhẹ nhàng mà lại đem cho hắn chấn động cực đại, hắn phảng phất như nhớ lại sơ tâm của chính mình.
Lúc này hắn đã tính mở lời nhận thua, Vương Quyền quyết định mang theo bài hát mới của mình trở về, buông bỏ hết thảy xã giao, hảo hảo bình tĩnh một chút xem lại sáng tác của chính mình, tựa như trong lời bài hát của Dương Tịch vậy, hắn muốn đi một chuyến đại lý.
Nhưng mà liền ở ngay lúc này, âm thanh của đàn ghi-ta trong tay Nhâm Hòa thế nhưng lại lần nữa vang lên, đây là một giai điệu hoàn toàn khác!
“Chẳng lẽ còn có bài hát khác sao” Có người thấp giọng nghi hoặc nói.