Ở trước mặt người lớn trong nhà, tình cảm của Nhâm Hòa cùng đám trẻ tương thân tương ái như người một nhà vậy, thấy thế mọi người đều vui mừng nhìn nhau cười.
Chờ đến lúc ăn cơm xong, lũ trẻ cũng không ở lại trong nhà xem TV mà là đều chạy ra bên ngoài sân nổ pháo, bốn đứa trẻ sau khi nhận tiền mừng tuổi của người lớn thì vui cười hớn hở đi ra ngoài, Nhâm Hòa cố gắng nhịn cười mà ngồi trong nhà cùng mọi người xem hài tết.
Hắn thật sự là hiểu lầm chương trình hài tết của kiếp trước, cho rằng đây chỉ là một gameshow nhảm nhí mà thôi, nhưng mà hiện tại…..
Ở trong thế giới khuyết thiếu lĩnh vực vui chơi giải trí, đến cả tiêu chuẩn của hài tết cũng bị kéo thấp xuống, cũng chính vì vậy mà có thể thấy được, sau khi tiêu chuẩn sinh hoạt của mọi người được nâng cao lên thì tương ứng nhu cầu giải trí cũng nâng cao theo.
Có người sẽ cảm thấy ở trong một thế giới như vậy thì mọi người sẽ không có thói quen tiêu xài, không có chú ý tới thói quen vui chơi giải trí, giống như những người chưa từng ăn mù tạt vậy, nên sau này mọi người thông thường sẽ không ăn.
Nhưng loại so sánh này là sai lầm bởi vì nhu cầu giải trí của con người là tự nhiên mà có, là như cầu cần thiết trong cuộc sống!
Càng khuyết thiếu thì sẽ càng khát vọng!
Bởi vì khó có được cho nên khi mọi người thấy được một tác phẩm tốt thì sẽ càng thêm kích động, cũng sẽ nguyện ý trả thêm tiền tài cùng thời gian. Đây chính là nguyên nhân nhiều người theo đuổi Côn Luân cùng những ca khúc mới của Nhâm Hòa đến vậy.
Lúc Nhâm Hòa xem hài tết thì tương đối nghiêm túc, bởi vì cơ bản trên hài tết đều có thể tìm hiểu được ít nhiều xu hướng hiện hành, hắn khẳng định là sẽ không đi hát nhưng mà Dương Tịch thì có!
Lúc này hắn nghe thấy mấy cô chú của Nhâm Hòa nói với mẹ hắn: “Mấy năm nay tình hình kinh tế phát triển không tồi, chị dâu có kiến nghị gì hay không?”
Nhâm Hòa phát hiện những thân thích của chính mình xác thật cũng không tồi, mặc dù không cùng làm ăn trong công ty của mẹ hắn nhưng cũng đều làm kinh doanh nhỏ, đương nhiên lúc khởi nghiệp sẽ đi vay một ít tiền, sau này thì sẽ tính là cổ phần của mẹ hắn. Cái này thực sự là điều tốt, kiếp trước hắn gặp qua bạn bè thân thích sau khi thành đạt, người thân của hắn chỉ hận không thể uống máu ở trên người hắn, mở một cái khách sạn nhỏ, đi mua hành tỏi vẫn phải mặc cả mấy đồng, loại thân thích như thế này Nhâm Hòa cực kỳ khinh thường!
“Tình hình kinh tế hiện nay xác thật không tồi nhưng tạm thời không có phương hướng gì thích hợp cho các ngươi đi làm, nếu có chắc chỉ có lĩnh vực về ăn uống, còn cái khác thì thôi bỏ đi.” Như Mẫn nghĩ nghĩ một lát liền nói: “Ta hiện tại đang chú ý tới lĩnh vực bất động sản.” Nàng vừa nói vừa liếc mắt qua người Nhâm Hòa: “Kỳ thật bất động sản vẫn đang ổn định tăng trưởng, nhưng những năm gần đây có xu thế tăng cao hơn.”
“Nghe nói hiện tại làm về du lịch rất có tiền đồ, ta có tìm hiểu trên báo chí nói vậy.” Chú của Nhâm Hòa nói.
“Lĩnh vực này càng không thích hợp với các ngươi, muốn đầu tư vào du lịch phải đầu tư dài hạn, hơn nữa lợi nhuận cũng không cao, chính phủ đầu tư còn tốt nhưng người dân chúng ta nếu làm thì chắc chắn chết.” Như Mẫn lắc đầu nói.
Nhâm Hòa nghe đến ba chữ bất động sản thì đặc biệt mẫn cảm, lĩnh vực kia chính là hạng mục kiếm nhiều tiền nhất ở thời đại này, bất quá hắn cũng không lắm miệng, bởi vì trên phương diện thương nghiệp hắn cũng không đặc biệt hiểu, nếu nói linh tinh dễ làm người ta chê cười.
Hơn nữa về chuyện tiền bạc hắn chỉ cần đủ là được, về chuyện thừa kế từ gia đình hắn cũng không hề trông cậy nhiều, hiện tại hắn đang tự cấp tự túc. Ngồi nghe mọi người nói chuyện phiếm một lúc hắn cũng biết có một chú là kinh doanh khách sạn, còn một cô là mở tiệm net, cũng kiếm không ít tiền, còn hai người chú còn lại thì đấu thầu vài ao nuôi cá. Đều có thể coi là người không thiếu tiền, tuy nhiên cũng không thể coi là đại phú đại quý.
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, còn có tiếng trẻ con khóc….
Nhâm Hòa nhanh chân chạy tới mở cửa, lúc nhìn thấy một đứa trẻ người đen như than khóc lóc chạy vào nhà….
Cả nhà đều chấn kinh: “Ngươi làm ra chuyện gì thế, đi đâu mà để người đen sì như vậy?”
Đây thực sự là đen sì, cả người từ đầu đến chân đều màu đen, đen nhánh như than đá! Chỉ có đôi mắt cùng hàm răng là có chút trắng!
Lúc này mẹ của đứa trẻ này bùng nổ thật rồi: “Ngươi làm cái gì thế, tết nhất đến nơi mà lại làm bản thân bẩn như vậy, ta bảo ngươi ở nhà đừng ra ngoài thì ngươi càng muốn đi!”
Nhâm Hòa ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, bên ngoài không hề an toàn đâu!”
Đứa trẻ này nghe vậy thì liền khóc to hơn nữa, hai mắt đẫm lệ nhìn qua Nhâm Hòa sau đó kể lể: “Là do pháo của anh họ cho ta có vấn đề, căn bản không kịp trốn đi! Vừa châm lửa pháo liền nổ thành như vậy!”
Ha ha, lúc này hắn thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng lúc này hắn không thể cười được, Nhâm Hòa giả bộ ngạc nhiên nói: “Lúc ấy nhìn kíp nổ không phải rất dài mà, sao lại thế này, các ngươi có phải hay không tự mua pháo chất lượng kém ở bên ngoài?”
Mọi người ngay từ đầu còn tin tưởng lời nói của đứa nhóc này, chỉ là sau khi Nhâm Hòa nói như vậy thì bọn họ lại thấy có khả năng như vậy, lúc đó nhìn thoáng qua thấy kíp nổ rất dài nên mới yên tâm để bọn trẻ cầm đi chơi.
Lúc này mẹ của đứa bé này giận càng thêm giận, đánh vào mông một cái rồi mắng: “Còn dám đổ lỗi cho anh của ngươi, còn dám nói dối!”
“Cô đừng trách hắn, ta cũng không so đo với hắn đâu, nhanh vô phòng vệ sinh tắm rửa đi, trong nhà hình như còn quần áo của ta lúc nhỏ, để ta lấy cho hắn mặc vào, cũng không thể để hắn lấy bộ dạng này đón tết chứ.” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói.
Lúc này đứa trẻ này không nói được gì nữa rồi, thế giới này bị gì vậy? Nhưng nghịch lý là sau khi mọi người nghe Nhâm Hòa nói vậy thì khen hắn thật hiểu chuyện!
Chỉ có mỗi Nhâm Hòa biết…. Cái này cơ bản là rửa không sạch….
Tới hơn mười giờ tối, lúc này đã qua hai tiếng, đứa bé mặt mếu máo đi từ phòng tắm ra, mẹ của hắn buộc hắn phải tắm ba lần, nhưng mà màu đen ở trên mặt một chút cũng không giảm, chỉ có quần áo đã thay mới mà thôi.
Lúc tắm rửa ở trong phòng vệ sinh còn có thể nghe tiếng mẹ hắn thét lên: “Cái pháo ngươi đốt là mua ở đâu? Ta muốn đi tìm hắn tính sổ!”
“Ta không có mua, thật sự không có mua, cái pháo đó chính là do anh họ cho!”
“Còn dám đổ lỗi cho anh của ngươi, mau nói, mua ở đâu?”
“Thật là anh họ cho ta mà!”
Cuối cùng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể để hắn như vậy đón tết, tất cả mọi người đều cảm thấy đứa bé này thật sự rất ương ngạnh, đến lúc này còn chưa chịu nhận, cứ nói là Nhâm Hòa cho hắn…..
Lúc này trên sô pha, đứa trẻ này ngồi ngay ngắn, vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc, hắn thề tết dương lịch này sẽ không thể nào quên được, Nhâm Hòa bẻ một quả chuối đưa tới an ủi hắn: “Vận mệnh chính là như vậy, vô thường khó đoán… Lúc đối mặt với suy sụp nhất định phải kiên cường hơn, đúng không?”
Vừa nghe thấy vậy đứa trẻ này bật khóc….
Ha ha ha, trong lòng Nhâm Hòa cảm thấy thật thống khoái, kể cả ngày mai phải một lần nữa mua máy tính cũng không sao cả, hắn chỉ mong tên này tính xấu không đổi, để sang năm có thể so chiêu một lần nữa! Kiếp trước Nhâm Hòa nhịn ăn nhịn uống mua bàn phím 1000 đồng, kết quả buổi tối về nhà phát hiện lũ trẻ này đã làm mất một nửa bàn phím.
Kết quả cha mẹ bọn hắn còn nói, ai nha, một cái bàn phím mà thôi, cũng không phải việc gì lớn, cô cho ngươi 100 đồng mua cái mới nhé!
Mua cái em gái ngươi!
Từ lúc đó hắn liền phát thệ, lần sau gặp lũ trẻ hư này tuyệt đối không nuông chiều.