TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 86: Linh cảm xấu của Tạ Miểu Hàn

Bởi vì đã lên cấp ba nên Nhâm Hòa năm nay khai giảng rất sớm, mồng bảy đầu năm đã phải đến trường rồi.

Mà Dương Tịch hôm mồng sáu tết đã trở lại Lạc thành. Ở trong khoảng thời gian này, Tô Như Khanh vẫn luôn yêu cầu Dương Ân để nàng tới chiếu cố Dương Tịch, đem học tịch của Dương Tịch chuyển tới Kinh Đô, nhưng là Dương Ân vẫn như cũ nhất quyết không đồng ý, lý do hắn không muốn con gái của hắn biến thành người giống như Tô Như Khanh, hơn nữa hắn cũng chỉ bận một khoảng thời gian mà thôi, còn Tô Như Khanh mỗi ngày đều bận rộn vô cùng, cho nên hắn nghĩ chính mình chăm sóc Dương Tịch sẽ hợp lý hơn.

Hơn nữa suy cho cùng tòa án cũng đem quyền nuôi dưỡng Dương Tịch cấp cho Dương Ân.

Lúc Dương Tịch trở lại Lạc thành cũng là do Tô Như Khanh tự mình đưa về, cho nên Nhâm Hòa không dám lộ diện đón Dương Tịch, chính mình đang ở trong sổ đen của người ta đấy, nếu như làm mọi chuyện không cẩn thận, không chừng Tô Như Khanh sẽ đưa Dương Tịch chuyển đến Kinh Đô bằng mọi giá mất.

Khi đó thì phiền toái lớn rồi, đấy khách quê người, đúng là không ổn mà.

Không ít người lúc mới bắt đầu có cảm tình sẽ suy nghĩ rằng đất khách quê người thì làm sao, yêu xa thì làm sao? Chỉ cần tình HopZxṮ đủ đậm sâu thì tình cảm tuyệt đối không là vấn đề!

Nhưng thực sự không phải như vậy, một mình lẻ loi bên ngoài, không có thời gian ở chung với nhau, lúc đau khổ bệnh tật cũng không có ai chăm sóc, ở dưới tình huống như vậy thì tình cảm dần xa cách cũng là bình thường.

Nhưng mà đất khách quê ngươi cũng có một thứ tốt.

Nếu mà sinh hoạt của hai người chênh lệch nhau 12 giờ, ở trong hoàn cảnh như vậy mà để duy trì một mối quan hệ yêu đương với một người khác thì cần yêu cầu càng nhiều trí tuệ. Phương thức giao lưu của hai người chỉ giới hạn ở trong một chiếc điện thoại, internet, video mà không phải là gặp mặt hẹn hò, như vậy để duy trì tình yêu thì hai người cần càng nhiều kiên nhẫn. Những ngày như vậy một ngày lại một ngày qua đi, có đôi khi kéo dài tới nỗi không có điểm cuối, lúc đó tình yêu giữa hai người càng yêu cầu khát khao cùng tín nhiệm kiên định. Tóm lại, lúc ngươi quay đầu lại suy ngẫm những lúc hai người mâu thuẫn giận nhau, chia tay rồi lại làm lành, cãi nhau ầm ĩ, lúc đó ngươi sẽ cảm thấy không có thứ gì trên đời có thể chia lìa hai người.

Nhưng loại tốt đẹp như vậy trong tình yêu quá mức hi hữu.

Cuộc sống bất đồng, hướng đi nhân sinh cũng bất đồng, hai người giống như hai đường thẳng chéo nhau vậy, càng đi thì khoảng cách càng xa nhau.

Hơn nữa tình yêu chỉ dựa vào ngôn ngữ để duy trì kỳ thật rất yếu ớt. Không có cảm giác an toàn như lúc gặp mặt, không có những hành động chứng minh chiều sâu của tình cảm, lúc này hết thảy lời ngon tiếng ngọt của ngươi sẽ bị đối phương cảm thấy là lời nói dối. Lúc đó con gái sẽ nói, tuy rằng ta thực sự yêu ngươi nhưng lúc ta bị bệnh người mà đưa ta về nhà, chăm sóc ta lại là anh ấy. Lúc này bên nam cũng sẽ nói, tuy rằng người ta yêu chính là ngươi, nhưng mà có thể cùng ta lên giường thì lại là cô ấy. Mặc kệ là nam hay là nữ đều yêu cầu thực tế cùng sự quan tâm, yêu cầu về tinh thần là yêu cầu tầng thứ khác rồi, nếu như không có thành thật và kiên định trong gang tấc làm ấm áp thì tình yêu sẽ rất khó duy trì.

Cho nên đây cũng là nguyên nhân Nhâm Tịch lo lắng Dương Tịch sẽ bị chuyển trường, đương nhiên, nếu thực sự đi đến một bước kia, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khác.

Buổi sáng mồng bảy khi trường học đưa tin đi học, Nhâm Hòa đứng đợi Dương Tịch ở cổng trường, lúc ánh mắt hai người chạm nhau thì cùng nở nụ cười, nhưng cũng không có nghênh ngang công khai quan hệ, hai người bọn họ còn không kiêu ngạo như vậy.

Phải biết rằng lúc này mới chỉ là cấp hai, hơn nữa là cấp hai năm 2005, tình yêu của học sinh trung học thời này cơ bản là con gái e ấp ngượng ngùng, yêu một tháng mà tay cũng không dám nắm là chuyện bình thường, lúc này mọi tình yêu mọi người còn đang thực sự thuần khiết.

Không giống như học sinh tiểu học sau này nếu không nói chuyện yêu đương thì sẽ bị người xem thường, Nhâm Hòa có đọc qua bộ truyện “năm năm sau khi yêu sớm” trong đó có một câu làm hắn ấn tượng chỉnh là: “Mỗi tuần có 7 đồng tiền tiêu vặt, tìm bạn gái, nếu có thể thì giúp ta làm bài tập.”

Mẹ nó, các ngươi thực sự là bất nhân mà! Các ngươi đi viết những chuyện chính mình tự trải qua thì sẽ chết sao? Nhâm Hòa cảm thấy hình như chú ý trọng điểm có chút không đúng?

Cho nên lúc này Dương Tịch lựa chọn âm thầm ở bên nhau, Nhâm Hòa cũng hoàn toàn không để ý, nói thật hai người hoàn toàn không để ý ánh mắt của người ngoài, cá tính hai người thực sự độc lập, nhưng loại vụng trộm yêu đương này tựa hồ có chút kì diệu.

Cảm giác lúc đi học vụng trộm gửi thư cho nhau thực sự rất kích thích.

Hiện tại là học kỳ hai lớp chín.

Không quan tâm ngày bình thường học sinh có yêu hay không yêu, đề tài bàn luận cơ bản đều về vấn đề học tập, cũng có khi là về những học sinh bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt mà vươn lên trở thành học sinh giỏi.

Ở trong Lạc thành trường cấp ba tốt nhất tất nhiên là Nhất Cao, tiêu chuẩn của giáo viên bình quân cũng thực sự cao, muốn được nhận lời mời làm giáo viên ở đó ít nhất cũng phải học đến bằng cấp thạc sĩ. Hơn nữa kỹ năng giảng bài cũng phải tốt, có không ít giáo viên lớn tuổi đức cao vọng trọng tổng kết kinh nghiệm dạy học cả đời, nghiên cứu xem làm cách nào để dạy học sinh thật tốt, quả thật cùng Lý Lạc Hà cách biệt một trời một vực.

Trong lớp không ít người muốn thi vào Nhất Cao, thậm trí cả tiểu mập mạp Hứa Nặc cũng muốn thi vào Nhất Cao…. Nhâm Hòa trực tiếp khuyên hắn nên từ bỏ đi, dựa vào học lực của tiểu mập mạp, thi được vào cấp ba trường này đã không tồi rồi…

Hứa Nặc không phục đáp: “Nếu ta hiện tại mỗi ngày chỉ ngủ bốn giờ, liều mạng học tập thì nhất định sẽ thi đỗ Nhất Cao!”

“Ngươi cũng đừng có tự tin mù quáng…” Nhâm Hòa vô lực nói: “Ngươi thực sự có thể ngủ bốn tiếng một ngày sao?”

“Không thể…..” Hứa Nặc bỗng nhiên ỉu xìu nói: “Vậy ngươi muốn thi trường cấp ba nào thế?”

“Ta hả? Ta thi vào trường cấp ba của chúng ta là được.” Nhâm Hòa đương nhiên nói như vậy rồi, đây chính là chuyện mà hắn cùng Dương Tịch từng thương lượng qua, hắn chú định sẽ không đem tinh lực đặt ở trên việc học, mà Dương Tịch nghỉ hè năm nay sẽ ra mắt chính thức làm ca sĩ, đến lúc đó tuy rằng vẫn cần học tập văn hóa như cũ, nhưng khẳng định sẽ không để ý như vậy.

So sánh với chuyện hao hết tâm tư cho việc học, thì không bằng học ở trường này luôn, hoàn cảnh quen thuộc, con người quen thuộc, bằng cấp đối với hai người ý nghĩa không lớn. Đương nhiên, Nhâm Hòa vẫn hy vọng Dương Tịch có thể đem việc học xử lý xong, bởi vì thời gian học tập trong trường học của mỗi người khi đã bước chân vào xã hội đều là những ký ức khó quên, vạn nhất sau này Dương Tịch nhớ tới chuyện học tập ở trong trường học mà nàng vẫn chưa được trải qua, sẽ tiếc nuối đến nhường nào?

Không có bạn học cấp ba, không có bạn học đại học, một mình lẻ loi.

Kỳ thật đa số tình cảm đặc biệt của mọi người đều bắt đầu ở trong trường học, khi đó mọi người còn ngây thơ vô tri, không đua đòi, không có quan hệ lợi ích, ở bên nhau chỉ đơn thuần là vì tình cảm, loại quan hệ này sau này cực kỳ khó có được.

Dương Tịch cũng đồng ý với suy nghĩ của Nhâm Hòa cho nên cố gắng thi đậu trường cấp ba của trường liên cấp này cũng là quyết định chung của hai người, hơn nữa trường liên cấp này ở Lạc Thành danh tiếng cũng ổn, không đến nỗi quá kém.

Hứa Nặc lúc này giống như tìm được bậc thang để đi xuống vậy: “Ngươi thi ở trường này, vậy ta đây cũng thi luôn ở đây, ta cũng không thể bỏ ngươi lại một mình mà đi Nhất Cao a!”

Ha ha, nói như kiểu ngươi có thể thi đậu Nhất Cao vậy!

Cùng lúc đó, Tạ Miểu Hàn đang ở văn phòng giáo viên cấp ba soạn bài bỗng nhiên rùng mình một cái, tựa hồ sắp phát sinh một chuyện không may trên người mình, chẳng lẽ sẽ phát sinh chuyện xui xẻo gì chứ?