TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 58: Tâm tư của Dương Tịch

Lý Lạc Hà thực sự là điên rồi, ngày thường không có việc gì, chẳng qua chính là không có cách nào gặp được người nôn mửa, cũng không thể gặp được ngoài cửa sổ tầng ba có đầu người thò thụt, đổi lại bất kể ai gặp cũng đều điên cuồng mà hô to có quỷ mà thôi...

Cứ như vậy hắn lại một lần nữa không có chủ nhiệm lớp, mà ban chủ nhiệm căn bản không có ai nguyện ý đi chủ nhiệm lớp sơ tam 2, cho nên tạm thời vị trí đó bị để trống.

Hơn nữa bởi vì hiện tại toàn trường đều đang tung tin đồn sở dĩ lớp sơ tam 2 phát sinh chuyện như vậy là do gian phòng đó phong thủy không tốt, hơn nữa đã từng có học sinh tự sát ở đó, cho nên mới xuất hiện nhiều chuyện quỷ dị như vậy, liền chủ nhiệm lớp đều phát điên rồi!

Chuyện lần này làm cho các học sinh của lớp sơ tam 2 có điểm nhức "trứng", đều mẹ nó sợ hãi việc đi học, thật sự sợ phải biến thành giống Lưu Anh Hải vậy... Nghe nói người nhà Lưu Anh Hải đều mang hắn đi chùa Bạch Mã làm pháp sự rồi...

Nhưng mà chỉ có Nhâm Hòa biết, căn bản không phải vấn đề về phong thủy gì cả, cũng không từng có học sinh tự sát ở phòng học. Cuối cùng, trường học cũng có chút chịu không được áp lực, trực tiếp đổi một phòng học khác cho lớp sơ tam 2, mà phòng học cũ thì bỏ trống.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ lớp sơ tam 2 trở thành truyền thuyết trong trường học, nói cái gì liền có cái đó...

Đương nhiên, sau khi các sự kiện kì quái kết thúc, mọi người liền tập trung thảo luận nhiều nhất vẫn là chuyện của Nhâm Hòa, bởi vì bọn họ rốt cục cũng nhận thức được, Nhâm Hòa thực sự quá ngưu bức!

Suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian này hắn đều làm qua rất nhiều việc, mà đều là những việc học sinh bình thường nghĩ cũng không dám!

Bất quá sau khi chuyện này qua đi, Nhâm Hòa như hoàn toàn biết mất khỏi tầm mắt của mọi người, tựa hộ như là hắn đột nhiên cải tà quy chính vậy, ngay cả Dương Tịch cũng rõ ràng nhận ra la: Nhâm Hòa hiện tại rất ít khi cùng nàng luyện hát trên sân thượng, mỗi lần tan học đều về nhà rất sớm.

Đột nhiên không có Nhâm Hòa, Dương Tịch bỗng cảm thấy sinh hoạt của chính mình giống như là thiếu gì đó vậy, ngay cả việc luyện hát cũng không hứng thú như ngày xưa nữa, có đôi lúc sẽ phát ngốc rất lâu trên sân thượng.

Chẳng lẽ hết thảy chỉ là chính mình ảo tưởng sao? Dương Tịch tin tưởng là không phải.

Vậy thì rốt cuộc vì cái gì mà Nhâm Hòa muốn biến mất khỏi thế giới của chính mình?

Dương Tịch lần đầu tiên bắt đầu lo được lo mất, đang lúc ở trên sân thượng chợt nghe thấy tiếng bước chân, nàng đều cảm thấy hình như là Nhâm Hòa tới tìm chính mình.

Nhưng mà cái gì đều không có.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Nhâm Hòa gọi điện thoại có nói là hắn đang viết một cuốn tiểu thuyết, chẳng lẽ là vì viết tiểu thuyết nên bận sao, Nhâm Hòa có nói tiểu thuyết hiện đang chỉ phát hành ở khu vực Tân Ký, cho nên nàng cũng không biết cuốn tiểu thuyết này rốt cuộc trông ra sao.

Nhưng nàng tính hỏi một chút bạn bè của nàng, xem bọn họ có xem qua cuốn tiểu thuyết này không, nhân tiện gửi qua cho chính mình một quyển.

Loại cảm giác này giống như là khi một ngày nào đó ngươi gặp được người làm ngươi rung động, mọi thời gian mà ngươi có tựa hồ đều có quan hệ với hắn vậy, ngươi sẽ yên lặng đem tâm tình của hắn lật xem, cả cá tính cũng muốn hiểu thấu, không vì cái gì khác, chỉ là muốn hiểu biết thế giới của hắn mà thôi.

Dương Tịch cầm lấy điện thoại di động gọi điện, đầu dây bên kia truyền lại tiếng nói: "Alo, Tiểu Tịch, ngươi cũng sẽ chủ động gọi điện cho ta à?"

Đầu dây bên kia là một cô gái, thanh âm rộng rãi mà thanh thoát, nàng giống như súng liên thanh nói ra: "Lần này ngươi chuyển trường quá đột nhiên đi, căn bản không cùng chúng ta nói một tiếng, Lý Mạc Tịch hiện tại cực kì bi thương, còn nói muốn đi Lạc Thành tìm ngươi đó, ngươi trước kia một câu cũng không nói với hắn, ngược lại làm hắn thần hồn điên đảo a."

Dương Tịch trầm ngâm một lát bỗng nhiên như đã làm ra quyết định nào đó vậy: "Phiền ngươi giúp ta nói với hắn, ta đã có bạn trai."

"Ngọa tào, không thể nào, nữ hần của ta bị tiểu tử nào của Lạc Thành bắt cóc rồi sao?"

"Tống Từ, ngươi trước đừng nháo nữa, ta có việc muốn hỏi ngươi, ngươi có hay không nghe nói qua một cuốn tiểu thuyết kêu là Côn Luân?" Dương Tịch đánh gãy Tống Từ, trực tiếp nói mục đích của mình ra.

Kết quả đối phương lập tức liền kinh hỷ lên: "Ngươi cũng biết Côn Luân ư? Ngọa tào, tiểu thuyết hay đúng là dễ dàng truyền đi, ta còn tưởng rằng chỉ có khu vực Tân Ký mới biết tiểu thuyết này cơ chứ, ngươi không biết đâu, đám bạn học cùng lớp kia xem cuốn tiều thuyết này tất cả đều điên rồi! Một đám mỗi ngày đều muốn ra ngoài tìm cơ duyên, hành hiệp trượng nghĩa, thật mẹ nó ẫu trĩ!"

Dương Tịch rõ ràng không nghĩ đến vấn đề của chính mình sẽ có đáp án như thế này, ban đầu nàng nghĩ rằng tiểu thuyết võ hiệp cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi, lúc đó còn tiếc thay cho tài hoa âm nhạc của Nhâm Hòa, kết quả không hề nghĩ tới, tài hoa của hắn không chỉ giới hạn trong âm nhạc a!

Dương Tịch dừng lại một lát rồi hỏi: "Thật sự hay giống như ngươi nói sao?"

"Ngươi cũng không biết đâu, nguyên bản Côn Luân được đăng theo kỳ trên Kinh Đô Nhật Báo, nghe nói Chu Vô Mộng Chu Lão, chính là gia gia của tiểu nữ hài kia, hắn tự mình duyệt tiểu thuyết! Sau kỳ đăng đầu tiên, cửa lớn của Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô bị người đọc vây kín, giơ biểu ngữ yêu cầu cập nhật Côn Luân mỗi ngày, bằng không liền đói chết ở cửa tập đoàn! Hiện tại vừa mới đổi thành cập nhật vào thứ 2, 4, 6 mỗi lần cập nhật đọc rất đã nghiền, hiện tại chúng ta ra chơi đều không đi chơi, liền chờ hắn ra tiếp đây! Cũng không biết tác giả là ai, thế mà lại là nặc danh, nếu là soái ca thì ta thế nào cũng phải nhào vào trong ngực hắn!

Dương Tịch trầm mặc, nàng biết tác giả là ai, nhưng nàng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Nguyên lai Nhâm Hòa phát hành tiểu thuyết đều là nặc danh, nhưng lại thản nhiên nói cho chính mình biết, chính mình khả năng là số ít người biết chân tướng đi?

Loại cảm giác này, tựa hồ có điểm ngọt ngào.

Nàng đại khái cũng có thể đoán được, Nhâm Hòa hiện tại là đang viết bản thảo, khó trách không có thời gian.

Bất quá nàng nhớ rõ Nhâm Hòa nói chờ đến nghỉ đông liền mang theo nàng bắt đầu kế hoạch của hắn, còn rất thần thần bí bí, nhưng nàng vô cùng chờ mong.

"Tiểu Từ, các kỳ Côn Luân trên báo đó, ngươi có thể gửi cho ta một phần sao, về sau nếu ra tiếp thì cũng phiền ngươi gửi cho ta một chút!"

"Được, tuyệt đối không thành vấn đề, chờ một lát!" Tống Từ cười nhẹ đáp!

..........

Mà bên Nhậm Hòa, đang khổ cực viết bản thảo của Côn Luân....

Chu Vô Mộng hiện tại mỗi ngày gọi 2 lần, buổi sáng một lần, buổi tối một cái, chủ biên Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô tự mình thúc giục bản thảo, loại đãi ngộ này người khác nghĩ cũng đừng dám, nhưng mà Nhâm Hòa đều sắp bị phiền chết. Hắn một bên cập nhật Thần Thư, một bên viết bản thảo Côn Luân, số lượng chữ gõ mỗi ngày đã vượt quá sức tưởng tượng!

Nhưng mà khi nghĩ đến lúc nghỉ đông có thể dẫn Dương Tịch bắt đầu kế hoạch của mình, hắn liền tiếp tục cố gắng a.

Lúc này điện thoại từ Chu Vô Mộng một lần nữa vang lên, Nhâm Hòa thiếu chút nữa hỏng mất: "Đại gia à, ngài là đại gia thân yêu của ta, ta sẽ đúng hạn giao bản thảo, ngài đừng gọi thúc giục nữa được không?"

"Khụ khụ" Chu Vô Mộng có chút ngượng ngùng: "Ta đem tiền nhuận bút gửi cho ngươi nhé. Trong thời gian này ngươi cũng đã vất vả, cũng cần phải chú ý đến dinh dưỡng, dù sao ngươi vẫn còn là học sinh mà!"

Nhâm Hòa nghe xong lời ấy liền suýt tiểu ra quần, nếu là như vậy thì còn phải bỏ thời gian đi làm nhiệm vụ, chính mình cũng không cần sống nữa! Hắn vội nói: "Đại gia à, đừng chuyển, lúc nào Côn Luân viết xong thì ngài đem tiền nhuận bút gửi cùng lúc cho ta là được, đến lúc đó tiền nhuận bút của Tam Tự Kinh cũng tính cùng nhau, hiện tại ngàn vạn lần đừng gửi cho ta!"

Chu Vô Mộng nghe xong mấy lời này liền mê mang, sao có người lại không cần tiền đâu, chẳng lẽ giống như Nhâm Hòa nói vậy, trở thành một người không màng tiền bạc sao?

Bất quá Nhâm Hòa cũng nghĩ tới, tiền nhuận bút có thể cùng nhau gửi tới, nhưng mà nếu nhận cùng lúc hai tiền nhuận bút, Hệ Thống Thiên Phạt sẽ tính thành hai nhiệm vụ mà không phải một cái, bởi vì kia không phải là tiền nhuận bút của cùng một cuốn sách.